Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên trên đường về nhà, lúc đi qua chợ thuận tiện mua vài món ăn. Nơi ở của cậu cách chợ rất gần, bên cạnh còn có một công viên, công viên ngay trên bờ Trường Giang. Ra khỏi tiểu khu thì có trạm xe buýt, trạm tàu điện ngầm, giao thông rất thuận tiện, nhưng bởi vì xung quanh khá là ầm ĩ, phố phường lại nhỏ, vì vậy tiền thuê không tính đắt.

Bởi vì vẫn chưa tốt nghiệp, bình thường cũng chỉ làm gia sư , viết luận văn, hoặc là cùng giáo viên hướng dẫn làm hạng mục kiếm tiền, nên Vương Nguyên thuê nhà ở tiểu khu này. Bản thân cậu yêu cầu đối với cuộc sống không cao, kỳ thực đối với hiện tại cũng khá hài lòng.

Một chút cải xanh xào đơn giản, lại cho vào ít mì sợi, xem như là bữa tối, mới vừa bưng lên bàn điện thoại đã vang lên. Vừa nhìn thấy là tin nhắn từ mẹ, Vương Nguyên đã gõ xuống, vừa ăn vừa gõ chữ, đơn giản là hỏi han ân cần, hỏi công tác hỏi sinh hoạt, Vương Nguyên đều nhất nhất trả lời, tận lực nói tốt lắm, không để cho bà lo lắng.

Kỳ thực, đối với học sinh hôm nay, cậu vẫn tính là hiểu chúng.

Mặc dù là trường tốt, cũng phải dựa theo kế hoạch tuyển sinh của chính phủ, chỉ có điều dù sao chất lượng dạy học tốt, giáo viên có hậu đãi, có thể cung cấp cho học sinh điều kiện học tập tốt nhất cùng diện mạo trường học xuất chúng, nhưng lại không thể đảm bảo trăm phần trăm học sinh đều luôn cố gắng học tập, mỗi ngày hướng đến mục tiêu trở thành một học sinh xuất sắc. Huống hồ ở cái tuổi 17 này, chính là thời gian phản nghịch, đều cũng sẽ mắc bệnh trung nhị, cảm thấy rằng khắp thiên hạ này ngoại trừ bản thân ra ai cũng kém cói. Vương Nguyên cũng từng trải qua giai đoạn này, đối với nhưng khúc nhạc dạo ngắn khi lên lớp hôm nay cậu cũng không có tức giận, ngược lại có chút hứng thú giống như cha mẹ muốn nghe con cái chia sẻ.

Cơm nước xong, giặt quần áo rồi tắm rửa sạch sẽ, Vương Nguyên mới lấy sách giáo khoa cùng giáo án ra nghiêm túc bắt đầu làm việc. Dù là phòng khách hay phòng ngủ thì ánh đèn cũng không quá sáng sủa. Vương Nguyên không có cận thị, nhưng có chút loạn thị, do lúc học cấp ba có thói quen trong chăn đánh máy mà sinh ra. Dưới ánh đèn mờ nhạt, nhìn sách được một lúc thì trước mắt cũng có chút nhòe đi , cậu dứt khoát buông sách, đến đứng trước cửa sổ, suy nghĩ nên đem đèn đổi một cái khác. Kì thực cấp ba, trung học phổ thông một chút bài học kia đối với cậu mà nói đều là việc nhỏ như con thỏ, cậu chỉ đơn giản là dựa theo yêu cầu của đề cương, đem những công thức trọng điểm mà học sinh cấp 1, cấp 2, cấp 3 phải thi sắp xếp lại cho rõ ràng, đem những gì mình cần nói không chế trong phạm vi của đề cương, không cần quá khô khan là tốt. Còn những tài liệu giảng dạy gì đó, Vương Nguyên cảm thấy đối với học sinh lớp 11, cho dù ngươi có phí công giải thích, cũng không ngăn được họ lặp đi lặp lại trò bịp bợm ở dưới mặt bàn, vì lẽ đó, thay vì gây dựng sự hứng thú còn không bằng nắm tri thức trong lòng bàn tay

Đứng trước cửa sổ có thể nghe được âm thanh từ công viên phụ cận, tiết tấu vui vẻ của âm nhạc vang lên, quả nhiên việc nhảy múa ở quảng trường này đã trở thành hoạt động phổ biến ở khắp nơi trên toàn quốc. Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy buồn cười, có thể do sinh hoạt quá sạch sẽ, quá đơn độc, hoặc là nói, bản thân Vương Nguyên quá nhạt nhẽo, vô ý thức mà lại hoàn mỹ tách mình ra khỏi toàn bộ sự náo nhiệt. Nhưng cậu lại nguyện ý sống ở nơi khói bếp lượn lờ, xung quanh là cảnh vật, để cho bản thân không bị đắm chìm trong học thuật, xem ra phải sinh hoạt hóa một chút.

Kỳ thực, tất cả nhiệt tình cùng sự dí dỏm của Vương Nguyên, đều dành cho chuyên ngành của cậu, chuyện này từ từ nói sau.

Ngày hôm sau Vương Nguyên đến văn phòng từ rất sớm, so với cậu còn sớm hơn chính là Diêm Hiểu Hi. Vừa vào cửa, Diêm Hiểu Hi liền đặc biệt nhiệt tình cùng cậu chào hỏi, còn hỏi có muốn cùng ăn sáng không. Vương Nguyên cười cười nói ở nhà đã ăn một ít bánh bao, Diêm Hiểu Hi liền đưa cho cậu một quả cam, Vương Nguyên đẩy ra nói không ăn, Diêm Hiểu Hi nói cùng một văn phòng, không cần khách khí, cô cũng không có ý tứ gì khác. Vương Nguyên nhất thời lúng túng, tựa như trong lòng có quỷ, liền vội vã nhận.

Ban 9 hôm nay tiết đầu tiên là ngữ văn, Vương Nguyên cầm sách ngữ văn, sớm hơn 5 phút tiến vào phòng học.

Trong lớp học rất vui vẻ, một điểm cũng không giống bầu không khí sắp lên lớp, Vương Nguyên cũng không tức giận, trái lại rất vui vì mình là giáo viên, mỗi ngày cùng một đám thanh niên hoạt bát một chỗ thật tốt. Cậu cũng không câu nệ tiểu tiết, hoàn toàn không có tỏ ra thái độ ta là giáo viên, mà đứng bình tĩnh ở sau cửa đợi đến tiết.

Đột nhiên, trong hành lang có chút náo loạn.

Vương Nguyên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nơi hàng lang xa xa, bảy, tám người tụm thành một nhóm lớn tiền hô hậu ủng vị nào hướng phía này đi tới. Bởi vì ngược sáng, ánh mặt trời chiếu trên cửa kính cuối hành lang tạo thành từng mảnh kim tuyến lấp lánh, có chút chói mắt, cả lầu lại chôn trong bóng tối, người cũng chỉ còn là những đường nét, nhìn không rõ ràng. Chỉ biết là ở chính giữa đám người có một thân thể cao hơn một chút, rõ ràng là cao hơn một ít, không thấy nét mặt, nhưng hắn bước đi tựa gió, bên cạnh là Phi Dương bước chân nhẹ nhàng đi theo, thỉnh thoảng quay đầu một lát, cùng người bên cạnh nói gì đó, có cảm giác hạc đứng trong bầy gà.

"Mày nói cái gì? Đổi giáo viên rồi sao?" Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày.

"Ừ, nghe nói lão Phạm lão nhi bị bệnh, cũng nên về nghỉ hưu. Hắc, người không biết, đổi cho chúng ta một cái tiểu bạch kiểm." Lưu Dương một mặt trêu đùa nói.

"Rất trắng?" Vương Tuấn Khải là thuận miệng hỏi, cũng không để trong lòng.

"Ách, ngược lại rất trắng, lát nữa mày sẽ biết, tiết thứ nhất là hắn." Lưu Dương đáp.

"Mày hôm qua bỏ qua cơ hội tốt, này là cừu nhỏ mềm mại, cũng không có nóng nảy, vô vị, so với lão Phạm lão nhi coi như hiền lành, tao cũng chỉ có thể đi ngủ." Hoàng Bá Vũ nói xong chà chà tay hai cái, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, lại như còn chưa chơi đủ, giống như con mèo giảo hoạt phát hiện con chuột bị chơi đùa đến chết.

"A, đối với trí thông minh của mày, cũng chỉ có bác gái bán rau bên đường mới thèm chấp nhặt với mày." Vương Tuấn Khải một tay lới lỏng caravat xuống mới cảm thấy chút thoải mái.

"Nói thật. Tuấn Khải, chuyện này thế nào rồi, thật sự phải đi?" Lưu Dương một mặt nghiêm túc.

"Bọn họ không nhịn được, muốn đem tao đi để bản thân tiêu dao khoái hạt,không có cửa đâu." Vương Vương Tuấn Khải đột nhiên thay đổi vẻ mặt, dáng vẻ ghét bỏ, ngữ khí liền có chút âm lãnh.

Mấy người nói chuyện một chút liền tới của phòng học, còn khoảng một hai phút nữa mới vào học, trong hành lang cơ hồ không còn người nào, phía sau lại có cả nam và nữ, trước khi đi ai đó nói câu "Hẹn buổi chiều a" liền đi qua ban 9, tiến vào phòng học ban 10 ở sát vách.

Vương Tuấn Khải vừa vặn dừng trước mặt Vương Nguyên, cách cậu không đến một mét, so với Vương Nguyên cao hơn nửa cái đầu. Hắn nhanh chóng đưa Vương Nguyên từ đầu đến chân nhìn một lần, thấy cậu cầm trong tay quyển sách ngữ văn liền sáng tỏ.

"Thật là trắng." Vương Tuấn Khải miệng không đứng đắn, nở nụ cười trêu tức, một giây đồng hồ sau liền coi như không có gì, lướt qua vạt áo sơ mi của Vương Nguyên tiến vào phong học, đằng sau năm, sáu người cũng tiến vào theo.

Vương Nguyên bất đắc dĩ cười cười, cũng không chấp nhặt với hắn, nghĩ thầm đây chính là Vương Tuấn khải ngày hôm qua điểm danh không tới. Phong cách vào phòng như thế, xem ra giờ học hôm nay không yên ổn, còn phải lãng phí khí lực thu yêu một lần nữa.

Chuông vào học vang lên, Vương Nguyên cầm sách ngữ văn đứng trên bục giảng, lớp trưởng hô đứng lên, Vương Nguyên tùy ý quét một lượt cả lớp, lại thấy Vương Tuấn Khải cặp mặt băng lãnh, tuy rằng giống như không có nhìn Vương Nguyên, nhưng loại mắt đào hoa lạnh lẽo này quá đặc biệt, khiến người ta muốn quên cũng khó khắn. Vương Nguyên đột nhiên trong lòng chấn động, liền nghĩ tới khi nãy Vương Tuấn Khải lạnh lùng thoáng nhìn, đuôi mắt cong cong, băng lãnh, giống như đã từng nhìn thấy.

Hắn không phải là thiếu niên trong xe ngày hôm qua sao? Ánh mắt ấy quá sâu sắc rồi! Hắn vậy mà lại là học sinh lớp này !

Vương Nguyên chỉ mới thất thần vài giây, đã bị học sinh phía dưới phát hiện.

Bất quá chính là thất thần, nhưng đành vậy, ai bảo hắn có một đôi mắt hạnh đẹp vừa dài vừa có độ cong, thêm cả khóe môi cong tự nhiên, vì thế cậu mới phân tâm, dáng vẻ lại như một động vật nhỏ bẩm sinh mang dáng vẻ ngốc manh, tự tạo ra một dáng vẻ đáng yêu ngây thơ.

Bởi vì có ngày hôm qua mà tạo được một điểm hiếu kì và sùng bái trong lòng học sinh, hôm nay lại như vậy ngốc manh, mấy hàng bàn đầu thấy rõ nữ sinh cơ hồ đều mê say cậu, hận không thể tại chỗ nhảy dựng lên.

"Hắc, Tuấn Khải, xem cừu nhỏ!" Hoàng Bá Vũ nhanh chóng đụng đụng bạn học cùng bàn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải đang nghĩ đến hôm qua cùng người nhà cãi vã liền phục hồi lại tiinh thần, liếc Vương Nguyên đang ngây ra một cái.

"Ngu ngốc." Vương Tuấn Khải không lương tâm phun ra một chữ, liền tự nhiên đặt mông ngồi xuống, ghế tựa ma sát với sàn nhà, tạo ra tiếng vang rất chói tai.

Vương Nguyên bị âm thanh Vương Tuấn Khải làm ra đột nhiên thức tỉnh, phục hồi tinh thần nhanh chóng cùng mọi người nói câu xin lỗi, cậu an ủi mình, ta là giáo viên, có gì mà căng thẳng, sau đó bình tĩnh mở sách ra.

Kỳ thực ban 9 kết quả học tập không tính là kém, nhưng có mấy cái "Hỗn thế Ma Vương" quá hiển hách, hơn nữa Vương Tuấn Khải là nhân vật đi tới chỗ nào cũng đều có "người hầu", ở trong mắt các giáo viên đều có vẻ rất khó trị.

Nếu đơn thuần chỉ vì là cá biệt cũng không đủ, nhưng một mực kết quả học tập của Vương Tuấn Khải không tệ. Kết quả học tập của môn lí hóa gần như điểm tối đa, mỗi lần đại diện trường học tham gia thi đua đều có thể ôm giải nhất trở về, toàn trường đều biết. Nhưng ngữ văn cùng Anh ngữ lại kém ghê hồn, cũng không biết là tùy hứng hay thật sự không biết, Anh ngữ chỉ làm bài nghe, ngữ văn chỉ làm đề cơ bản, còn dư lại đều thản nhiên nộp giấy trắng, bị giáo viên chủ nhiệm đàm luận bao nhiêu lần cũng chỉ nói mình sẽ không làm, vẫn cứ theo ý bản thân. Có lẽ vì trên người hắn tồn tại hai loại khí chất đặc biệt, vì vậy nhân duyên với người khác vẫn không tệ, mặc kệ là học sinh giỏi hay học sinh yếu, đều sẽ đồng ý vì hắn mà gánh vác, thêm cả trên người hắn mọc ra một đôi mắt hoa đào, lạnh lùng mà mê hoặc, cho nên vẫn luôn có nữ sinh chạy đến cửa ban 9, đưa thư tình, tặng quà. Vì vậy, tự nhiên Vương Tuấn Khải trở thành nam thần Nam Khai.

Mà nam thần này còn có chút đặt thù.

Bởi vì hắn ngang nhiên quăng mặt lạnh đối với hiệu trưởng mà vẫn không bị đuổi học, nên mọi người còn gọi hắn là Hiệu Bá. Cấp ba, học sinh trung học phổ thông lại ngang bướng, cùng lắm là đi đánh nhau, ẩu đả, tụ lại gây sự, hút thuốc uống rượu, nhưng có mấy ai dám cho hiệu trưởng mất mặt.

Vương Tuấn Khải là người duy nhất, không nổi tiếng cũng khó.

Cấp ba trung học phổ thông, kỳ thực đối vơi cuộc sống học tập vừa nặng nề vừ khô khan thì tám chuyện là cách thư giản thoải mái nhất, vì vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, kết quả chính là: Vương Tuấn Khải trong nhà có tiền có thế, cuồng khốc học bá, bạn gái chưa bao giờ cố định, hết thảy lão sư đều bị hắn chỉnh một lần.

Chỉ có hai cái trước là đúng.

Muốn nói chuyện xấu, thật ra Vương Tuấn Khải chưa từng làm cái gì, gia cảnh ưu việt, hắn cũng không thật sự giao lưu với kẻ vô học, cho dù là Lưu Dương hay Hoàng Bá Vũ thì kết quả học tập của hai người ngày không phải dạng lót đáy, có điều chính là hai tên này quá nhiều chuyện.

Hắn cũng chỉ là lãnh khốc, thích làm theo ý mình một chút. Tính cách vốn có chút bất kham, vì vậy người khác đồn đãi hắn cái gì, hắn cũng không nghĩ đến việc đi sửa cái gì, ngược lại chuyện của hắn càng nhiều, hiệu trưởng lại càng đau đầu, mà gia đình hắn lại càng không sống yên ổn. Nhà? A, Vương Tuấn Khải cảm thấy chỉ càng thêm sỉ nhục cái chữ này thôi.

Nhưng Vương Tuấn Khải hôm nay, tựa hồ để cho bọn Hoàng Bá Vũ phải thất vọng rồi, nghiêm chỉnh lên lớp, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc thất thần, dĩ nhiên không có ý định đùa giỡn tiểu sinh trên bục giảng kia.

Vương Nguyên đã sớm thấy được trạng thái của Vương Tuấn Khải, có lẽ bời vì chuyện ở gara lúc trước, nên cậu cảm giác được sự tình xem ra không đơn giản như vậy, này không chỉ là vấn đền một học sinh lên lớp thất thần không nghe giảng, mà có lẽ là có tâm sự đi?

Vì vậy, cả một tiết học, Vương Nguyên đều không có làm khó hắn. Ngược lại bản thân lại một lần nữa bị Hoàng Bá Vũ khiêu khích.

"Cừu nhỏ lão sư, ngươi giảng bài tại sao lại không dùng máy tính, người không lẽ là lão cổ hủ, không biết dùng ?

Sự phát hiện này xác thực rất thần kỳ nha, hiện tại không có giáo viên nào giảng bài không nhờ vào máy vi tính.

"Hôm nay bài học cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ cần nhớ kĩ trọng điểm, ngươi chép bài trên bảng đen là như nhau" Vương Nguyên quay người, tiếp túc viết lên bảng những từ then chốt.

" Lão sư, ngươi chỉ cho vài từ như vậy thôi sao?"

"Những từ trọng điểm này có thể giúp ngươi tổ chức lại đầy đủ câu từ của mình, dù gì, câu hoàn chỉnh vừa nãy ta cũng đã nói qua rồi"

"Lão sư, ta trí nhớ kém, cho ta mượn sách chép đi" Hoàng Bá Vũ vẫn chơi xấu.

"Vì thế, nên ngươi mới phải nghiêm túc nghe giảng" Vương Nguyên đối với hắn mỉm cười, đem sách của mình đưa cho Hoàng Bá Vũ

"Đệt! Như không! " Hoàng Bá Vũ cầm quyển sách so với của mình còn sạch sẽ hơn của Vương Nguyên trừng ngây mồm.

Có học sinh nghe thấy được, dừng ghi chép, đều đến gần xem sách giáo khoa của Vương Nguyên , thật sự một chữ cũng không có, cậu cũng không cầm giáo án, cứ như vậy nói lên những hình ảnh sinh động nguyên một tiết?

Vương Tuấn Khải bị chút náo loạn nho nhỏ khiến tỉnh táo lại, ánh mắt dừng ở những từ được Vương Nguyên viết trên bảng đen.

Chữ viết cũng không tệ lắm. Không phải khen, mà là một câu đánh giá khách quan.

Sau khi tan học, Vương Nguyên chủ động đi tìm giáo viên chủ nhiệm ban 9, Lý Mễ lão sư thông báo mấy ngày nay có việc nên đặc biệt bận bịu, chưa kịp cùng hắn giao lưu, nói chuyện, Vương Nguyên kỳ thực cũng không quan tâm những thứ này.

Có điều Lý Mễ nói là sự thật, hiệu trưởng tìm nàng quả thật có chuyện, chính là khuyên Vương Tuấn Khải xuất ngoại, mấy ngày hôm nay vì chuyện này, nàng thật sự có chút sứt đầu mẻ trán.

"Vương lão sư, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi muốn hỏi một chút, về tình huống của học sinh Vương Tuấn Khải"

"Hắn làm sao vậy, lên lớp lại gây chuyện rồi hả?" Lý Mễ đầy đầu toàn là chuyện của Vương Tuấn Khải, bất thình kình nghe được giáo viên mới tới nói ra, thần kinh phản ứng nhạy cảm, liền bị dọa.

"Không có. Chính là tôi muốn biến một chút tình huống của cậu ấy, ngài cứ miêu tả khách quan là được rồi"

Lý Mễ tuy rằng không biết vì sao Vương Nguyên lại hỏi cái này, thế nhưng cô cũng không muốn đem gia sự của Vương Tuấn Khải cùng quan hệ với hiệu trưởng nói ra, Vương Tuấn Khải quá phản cốt, hiệu trưởng căn dặn, việc này ở trường học phải bảo mặt hết lần này đến lần khác, ngoại trừ nàng làm giáo viên chủ nhiệm biết, cơ hồ là không còn ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro