Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cũng biết, mẹ là người yêu thương cậu nhất,nếu không, mẹ đã chẳng hao tổn tâm tư để cậu được vào học ở trường tiểu học tốt nhất thị trấn. Ngôi trường này là do mấy vị lãnh đạo thành lập, muốn vào học phải trải qua một kỳ thi tuyển khó khăn. Cũng may, về chuyện học hành, Vương Nguyên không khiến mẹ lo lắng, cậu dễ dàng nhận được giấy báo nhập học. Mẹ vui mừng thưởng cho cậu một túi kẹo Thỏ trắng thật to, gặp ai cũng không ngớt miệng khoe con trai học giỏi. Vương Nguyên thích nhất là ngắm nhìn gương mặt mang chút kiêu ngạo của mẹ, vì thế cậu càng nỗ lực học tập để khiến mẹ hài lòng, mẹ hài lòng thì sẽ không mắng mỏ cậu, ngược lại còn thưởng cho cậu càng nhiều kẹo.

Hứng chịu sự châm chọc của Đổng đầu sỏ, Vương Nguyên rất muốn phản kích. Cậu tưởng tượng ra cảnh mình là nữ chính trong những bộ phim truyền hình, không chịu khuất phục trước thế lực độc ác, có như thế thì về sau cậu mới gặp được bạch mã hoàng tử của mình và sống ngày tháng hạnh phúc như truyện cổ tích. Vương Nguyên đảo mắt xung quanh tìm kiếm, đáng tiếc không có thứ gì để cậu dùng làm vũ khí. Sau đó, vẫn là tình tiết cũ mèm, Cố An Sênh xuất hiện, giống như từ trên trời rơi xuống, chân cưỡi mây, đầu mang vầng hào quang sáng chói.

Vương Nguyên từng kể cho rất nhiều người nghe câu truyện "truyền kỳ" ấy, cũng không rõ vì lí do gì cậu làm vậy. Khi đó, gương mặt Cố An Sênh vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu lại nhớ kỹ đoạn ký ức đó, từng động tác nhỏ, từng thay đổi trên vẻ mặt của anh.

Mỗi lần nghe cậu kể xong mọi người đều hỏi một câu:" Mày đang kể chuyện Tôn Ngộ Không đấy à?".

Nhưng Vương Nguyên nghĩ, Tôn Ngộ Không thì Tôn Ngộ Không! Dù sao thời khắc ấy đối với cậu mà nói, sự xuất hiện của Cố An Sênh chẳng khác nào một thanh gỗ trôi nổi giữa biển cả mênh mông, chỉ có bám chặt lấy anh mới không bị chết đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro