Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1999 ( mốc thời gian trong truyện là như vậy nên mình cũng không sửa đổi nhé ^^)

Cố An Sênh và Vương Nguyên cùng ở trong con ngõ nhỏ mang tên Tịnh Thủy. Cả ngõ chỉ có hơn mười hộ gia đình, "thú vui tao nhã"của mọi người là hễ đến chạng vạng sẽ tập trung ở đầu ngõ nghe tiếng kêu thảm thiết của Cố An Sênh. Hầu như ngày nào cũng vậy, vào đúng giờ đó, còn chuẩn hơn cả đồng hồ Big Ben. Vương Nguyên miêu tả như thế không không phải để cố ý phá hỏng "hình tượng đàn ông" của Cố An Sênh, chẳng qua lúc ấy anh tạo cho người ta một ấn tượng khó phai. Người lớn thỉnh thoảng lại bàn tán Cố An Sênh gây ra chuyện tày đình gì, thiếu giáo dục ra sao. Nghe đồn, tính ngỗ ngược của Cố An Sênh là do từ nhỏ đã thiếu sự dạy bảo của người bố.

Những năm tháng ấy, điều mà Vương Nguyên nghe được nhiều nhất chính là "chiến tích" hiển hách của Cố An Sênh, đốt cháy củi khô nhà này, trộm gạo nhà kia, đánh con nhà nào đó chảy máu mũi,...Là một đứa trẻ chịu sự giáo dục nghiêm khắc và luôn có suy nghĩ "phản cách mạng", Vương Nguyên vô cùng kính nể Cố An Sênh.

Vào tuổi này bất kỳ cậu bé, cô bé nào cũng cất giấu trong lòng những ý nghĩ quỷ quái và nghịch ngợm. Phần lớn bọn chúng bộc lộ sự bất mãn ra ngoài, nhưng vẫn có một số ít cố gắng nuốt vào trong, mà Vương Nguyên lại nằm trong số ít đó. Nếu có bị mắng nhiếc vì những chuyện vặt vãnh, cậu sẽ không bao giờ cãi lại, chỉ cúi đầu khẽ cau mày và không để ai nhìn thấy.

Vì sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, Vương Nguyên chưa bao giờ dám tham gia vào bất kỳ vụ tụ tập nào, thế nên, tuy đã nghe tới cái tên Cố An Sênh nhiều lần nhưng cậu vẫn chưa được gặp người thật. Điều này khiến Vương Nguyên vô cùng buồn bực, cậu nghĩ, vì sao hai người ở cùng một con ngõ mà chẳng được một lần gặp nhau, vô duyên đến vậy ư? Thế nên, khi gặp được. Cố An Sênh, Vương Nguyên đúng là cần cảm ơn một người, cho dù đó là người mà cậu rất ghét.

Trong ngõ Tịnh Thủy hồi ấy có một tên con trai họ Đổng, tai to mặt lớn, mỗi khi cậu ta chán chường thì kiểu gì cũng nghĩ ra vài trò bắt nạt người khác. Cố An Sênh đặt cho cậu ta biệt danh là " Đổng đầu sỏ".

Lần nọ, Đổng đầu sỏ dẫn theo đám tay chân của mình đi bắt nạt Vương Nguyên. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cơ thể mập mạp còn chưa dậy thì của cậu và cười lớn:" Ha ha...Vương Nguyên, mày ăn kiểu gì mà có được thân hình như thế này?! Bố mày đã chết rồi mà mày vẫn rất tròn trịa, thật không dễ dàng gì!"

Sau đó là một trận cười ầm ĩ.

Ký ức lại ùa về. Bố cậu qua đời vì bệnh nặng, trụ cột trong nhà phút chốc sụp đổ, mọi gánh nặng đều đè lên vai của mẹ cậu. Áp lực cuộc sống và sự thiếu thốn tình cảm khiến Lâm Tịch mệt mỏi, tính khí dần trở nên khó chịu, thường xuyên gắt gỏng vô cớ. Vương Nguyên từ lâu đã luyện được cách nhắm mắt làm ngơ trước những trận mắng nhiếc đinh tai nhức óc của mẹ. Cậu không trách mẹ, có gì đáng trách đâu? Nhiều năm trôi qua, cậu cũng đã trưởng thành, cũng giống như những bạn nam cùng trang lứa, cậu có tâm sự, có nỗi phiền muộn riêng. Cuộc sống không đến nỗi tệ, chỉ là thỉnh thoảng phải làm quá nhiều việc nhà khiến cậu mệt mỏi. Về phương diện vật chất, vì không tiếp xúc nhiều nên cậu không có ham muốn. Đối với cậu, chuyện hài lòng nhất có lẽ chính là được nhận giấy khen ở trường và những viên kẹo Thỏ trắng ngòn ngọt, mềm mềm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro