Hồi 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả Yến tiệc còn lại diễn ra vô cùng thuận lợi, Mạn Hải ngồi đó chưng ra một bộ mặt vô cùng thoải mái.
Ngay cả Mạn Ly bên cạnh cũng có phần vui tươi hơn.
Ai nấy trong điện đều nâng ly chúc mừng không ngớt.
.
- Vậy Định ngày 15 ta sẽ để Công chúa Xuất cung, theo Mạn Hải ngươi về Hạ Quốc.
- Tạ Quốc Vương ban chỉ, Tại hạ xin ghi tạc, nhất định sau này một lòng với Công Chúa.
- Được Được lắm.
.
.

.
.
.
.------------//---------------//----------
.
- Tề Kha, tình hình có khả quan hơn không? Ta thấy ngươi đứng đó đã lâu, là không chọn được thuốc hay không có thuốc để chọn.
Phi Dạ hơi mất kiên nhẫn gặng hỏi, khi hắn cùng Khiết Lan trở về biệt viện đã thấy Tề Kha cặm cụi trong phòng điều chế. Khiết Lan trươc tiếp đi kiếm chỗ nghỉ ngơi còn hắn lại vào thẳng đây xem thử Tề Kha đã làm được đến đâu.
.
- Điện hạ ơi điện hạ, ngài đừng có sốt ruột lên  như vậy, ngài như vậy thật sự làm ta không biết đường nào mà lần đấy.
Thuốc cũng cần có thời gian để trị dứt bệnh. Lần này ta chỉ giúp cô nương ấy áp chế độc tính. Về đến kinh thành mới có thể tiếp tục điều chị dứt hẳn
.
.
- Ta sẽ không trở về kinh thành.
.
Khiết Lan đứng ngoài cửa cất giọng sau khi vô tình nghe được hai người họ nói chuyện. .
.
- Muội cần được trị độc, ở đây rừng núi hiểm trở, lại còn cách Hạ Quốc Vạn dăm. Nếu có thể trở về trị bệnh cũng là ý không tồi. .
.
- Khó khăn lắm ra mới có thể thoát ra khỏi cái lồng đó, nhất định không trở vào trong nó đâu. Vả lại người muốn hại ta chắc chắn vẫn sẽ ở đó đợi ta trở về. Quay về đó không khác gì tự chui vào rọ.

- Vậy về Kinh thành ta lập tức xin thành thân lập tức, đường đường đưa nàng về Phủ.
.
- Người có thể bảo vệ ta khỏi họ, nhưng cũng sẽ là người giam cầm ta chuỗi ngày còn lại.
- Nàng thật sự coi nhẹ sinh mệnh mình rồi đó.
.
Tề Kha thấy hai người có vẻ rất căng thẳng liền lập tức rời khỏi phòng điều chế.
Thấy Tề Kha có ý bước ra ngoài, Khiết Lan Chỉ thầm trách Phi Dạ, tự nhiên lại trở nên khó chịu với nàng như vậy.
.
Phi Dạ tiến tới gần Khiết Lan, hai tay đặt lên vai nàng có chút xiết nhẹ.
.
- Ta không thể để nàng xảy ra chuyện gì.
.
- Điện hạ, người nói người thích ta đúng không. .
.
- Đúng vậy.
.
- Vậy lấy danh nghĩa của người có thể    để đưa ta đi hết tam quốc tứ phương, để ta có thể tận mắt nhìn thấy tất cả thảy những thứ trước giờ chỉ thấy qua sách. Ta muốn trước khi gả cho người rồi trở thành một Vương Phi cả ngày chỉ biết lễ nghĩa có thể tự do bay nhảy một lần.
.
.
- sức khoẻ của nàng thì sao? điều đó không quan trọng sao.
.
- Chẳng phải Tề Kha đã nói có thuốc chế ngự độc sao. Dù gì độc dược cũng mất 5 năm mới có thể giết ta, vậy thì 1 năm tới đây ta vẫn có thể chỉ cần chế ngự mà không cần phải giải trừ hoàn toàn mà..
.
Khiết Lan đảo ánh mắt đầy kiên quyết, nhìn thẳng vào Phi Dạ trước mặt.
.
- Nếu giờ trở về kinh thành, nàng có thể lập tức gả cho ta, như vậy cũng không được sao.?
.
- Điện hạ, điều ta muốn chính là có thể bay nhảy như một chú chim tự do. Gả cho ngài cũng chỉ là di chuyển từ cái lồng chật chội sang một cái lồng thoải mái hơn thôi. Ngài có thể cho ta tự do thoải mái nhưng lễ nghĩa, cung quy sẽ chính là sợi dây trói chặt ta.
.
.
Lúc này dường như Phi Dạ đã phần nào hiểu được tâm tư của nàng, đó chính là muốn được tự do làm những điều mình muốn trước khi trở thành một con chim nhốt vào lồng. Nàng ý thức được rằng một khi đã gả đi cũng chính là gánh thêm trên mình một trọng trách khác, không thể tuỳ ý làm bừa.
Nề nếp, gia quy, Phụ đức, tất cả những thứ này sẽ như một sợi dây vô hình trói chặt đôi cánh đó.

.
- Được. Lấy danh nghĩa của ta, sẽ bảo vệ nàng cả thảy đều bình bình an an.

.
.
.
------------------//--------//--------------
- điện Hạ vẫn chưa trở về sao?
- Bẩm vẫn chưa, có tin báo Điện Hạ sẽ chưa trở về kịp, Ngài ấy có dặn dò rằng kêa hoạch vẫn cứ như vậy mà làm.
.

Mạn Hải chỉ gật gù sau đó quay người định quay về nghỉ ngơi. Đột nhiên từ ngoài cửa chính đột nhiên có người lao vào.
- Các người buông ta ra, ta phải cho ra lẽ, tại sao lại đối xử với ta như vậy? các người mau buông tay ra.
.
Tiếng la hết thất thanh từ ngoài truyền vào. Mạn Hải vừa nghe đã lập tức biết người đó là ai..
Minh Hương lôi theo hai ba người nữa mà xô xát ngay trước cửa thư phòng. .
- Tại sao tại sao huynh lại làm vạy với ta.
.
Minh Hương gào thét, nhìn mớ y phục không còn chỉnh tề, thoạt nhìn đã biết chuyện gì vừa xảy ra.
.
Mạn Hải ra hiệu cho tất cả lùi ra. Trong căn phòng chỉ còn hai người họ.
.
Mạn Hải lúc này mới trầm tĩnh lại, hắn chưng ra một bộ mặt còn băng lạnh hơn nhiều so với Phi Dạ. Bộ mặt này trước nay Minh Hương chưa bao giờ thấy.
.
Hắn ngồi xuống, hai tay lắc lư một chén trà nóng rồi mới đảo mắt nhìn Minh Hương tơi tả trong bộ y phục không chỉnh tề.
.
- Ngươi đã làm gì còn không nhớ sao.
Mạn Hải lạnh lùng hỏi Minh Hương.
.
- Là ta làm gì sai sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy, chàng đã hứa sẽ bảo vệ ta cả đời mà.
.
- Bảo vệ cả đời? Ta thật sự không dám thưa Tịnh Tâm Đại công chúa.
.
.
- Chàng đang nói gì vậy, ta ta ta không hiểu. .
- Là ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu. Xưa nay, người ta vẫn biết có Tam quốc là Hạ Quốc, Tây Vực và Nguyên Căn.
Ít ai biết rằng giữa Hạ Quốc và Nguyên Căn còn một tiểu quốc tự lập là Tịnh Phùng. Nơi đây Luôn là khởi đầu của các cuộc tranh đua lãnh thổ, Các ngươi dựa vào địa hình thuận lợi rồi tiếp tay buôn bán muối ăn cùng các loại vũ khí phục vụ cho chiến tranh.
Vậy nhưng cách đây hai năm liền bị Nhị Hoàng Tử dẫn quân đi dẹp loạn dọn sạch đám tàn dư, nhưng thật không ngờ còn sót lại một vị Đại Công chúa.
Mà người này lại đem thủ đoạn khôn lường, định giở trò sau lưng sao.
.
- Người Người nói gì vậy...
- Tịnh Tâm Công chúa, ngươi giả làm Minh Hương, người từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra. ??
.

.
Lúc này vị Tịnh Tâm công chúa này mới phá lên cười như điên dại. .
.
- ha ha đúng vậy, ta không phải lf Minh Hương của các ngươi, một chút cũng không, ta đến chính là để muốn giết các ngươi đấy. hâh haha
.
Mạn Hải thấy nàng ta quá chướng mắt liền định sai người đuổi đi.
Liền bị một câu nói của nàng ta lập lức kéo về.
.
- Ngươi có biết Minh Hương của các người bị ta đối xử thế nào không, nàng ta bị ta cho người kéo vào một hẻm tối.. ha ha Ta đã lẽ ra đã tha cho ả một con đường sống, nhưng không ả vẫn một mực muốn bảo vệ các người. Nên được thôi ta cho ả toại nguyện cho vài kẻ sức trâu ngựa vào hành hạ đến điên dại. Sau đó ... Hự
.
.
Tiếng nói dứt quãng vì cổ họng của nàng ta bị một cánh tay siết cực mạnh. Trên mu bàn tay chi chít những đường gân nổi lên. Đôi Mắt Mạn Hải đã không còn giữ nổi bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro