Hồi 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Ngọc sau khi nghe được nửa câu chuyện dang dở đã cho rằng Vị Vương gia đã giết chết Minh Hương tỷ tỷ.
Nàng lo lắng bội phần, nếu tiểu thư biết Minh Hương tỷ tỷ đã chết chắc hẳn sẽ đau lòng đến chết mất. Sức Khoẻ Tiểu thư vẫn chưa ổn định, có lẽ khoan hẵn nói với người. Tiểu Ngọc tự chấn an mình xong lại vô cùng bức bối. Nàng cho rằng nếu không nói cho Khiết Lan biết, sau này nếu Tiểu thư nhà nàng gả cho vị Vương Gia máu lạnh tuyệt tình đó, e là sẽ có ngày mang hoạ sát thân. Vậy nên nói hay không nói đây.
.
.
Tiểu Ngọc bưng chậu than đi thật nhanh về phía căn phòng Khiết Lan đang ở. Nàng tiến vào đặt chậu than xuống, đến gần gường lại thấy Tiểu thư tuy ngủ rất sâu nhưng, trên trán lâu lâu lại có chút hơi nhăn lại vì đau.
.
Tiểu Ngọc thấy Tiểu thư nêu còn phải chịu thêm đả kích, chắc chắn sẽ đổ bệnh thật sự mất. .Nàng chỉ âm thầm quan sát rồi dùng than ấm đốt thêm
chút hương liệu mang theo từ Phủ. Hương thơm nhẹ nhẹ xen vào trong gió mang đến cảm giác dịu nhẹ.

.
.
Thơm quá..
Khiết Lan từ mở mắt, đôi nay nặng trĩu vì vết thương đã khiến nàng không yên giấc..
Tiểu thư người ngủ thêm chút đi, chỉ mới là canh 3. Tiểu Ngọc ngồi cạnh nàng, đôi tay xoa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
.
- Ta không buồn ngủ nữa rồi, muội mau đem trang phục mới. Ta lập tức muốn đi đến phòng thuốc.
.
Khiết Lan vô cùng quan tâm đến đặc chế thuốc của Tề Kha vì có thể sau này còn phải nhờ đến người này rất nhiều, nàng thấy người này tính tình lại còn có phần hơi cổ quoái, nếu có thể làm thân cũng nên bỏ chút công sức.
.
Tiểu Ngọc giúp nàng thay một bộ y phục màu đỏ nổi bật nhưng lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc đai eo được chính tay Tiểu Ngọc thêu giúp nàng một vài hoạ tiết bắt mắt, còn lại cả bộ y phục được làm bằng vải sợi day bình thường. Tóc cũng được búi đơn giản không hề gắn thêm bất kì phụ kiện nào.
Nhìn tổng thể nàng đã không còn giống Tiểu Thư khuê các nữa nhưng vẫn mang lại vẻ đẹp thuần khiết của thiếu nữ đôi mươi.
.
.
- Tiểu thư, khăn tay của người.
Tiểu Ngọc đưa ra một chiếc khăn tay có thêu một đoá phù dung nho nhỏ. Nàng vốn hay quên trước quên sau, đôi lúc khăn tay cũng không nhớ cầm theo.
- Ta biết rồi. Đi thôi.
.
À cầm theo vài món điểm tâm chúng ta mang theo từ nhà nhé.
Cả hai rời khỏi phòng khi mặt trời vừa hừng.
Bầu không khí hơi se lại, nhưng bù lại từng tía nắng bé xíu đã kịp len lõi vào từng tán lá nơi đỉnh núi này rồi.

.
Tiểu Ngọc đợi nàng ở ngoài phòng thuốc, Một mình Khiết Lan tiến vào trong trên tay còn cầm theo ít điểm tâm.
.
- Điện hạ?
Khiết Lan hơi bất ngờ vì người trước mắt không phải Tề Kha, mà lại chính là Phi Dạ.
Sao hắn lại ở đây, nhìn sơ qua chắc có lẽ đã ở đây từ sớm
Hoặc nói cách khác là có thể từ đêm qua hắn đã có thể ở đây. Nhìn qua những tia máu nhỏ trong đôi mắt như chim ưng đó cũng đủ thấy được sự thật rằng hắn đã thức cả đêm.
.
- sao điện hạ lại ở đây, việc này lẽ ra phải do Tề Kha làm chứ.
- Tề Kha tuy vô cùng suất xắc nhưng đôi lúc có phần không cẩn thận. Để ta làm vẫn hơn. Nàng thì sao mới sáng sớm đã đến đây tìm hắn ? Lại còn mang cả túi điểm tâm? Đúng là cũng tốn chút công sức nhỉ.
.
Điện Hạ ...
Khiết Lan bị Phi Dạ nói trúng tim đen liền nhanh tay đặt túi điểm tâm lên bàn.
- Ta đem điểm tâm đến, không đặc biệt cho ai, điện hạ cũng có thể dùng mà.
.
Phi Dạ thấy nàng lúng túng liền nhịn cười đưa tay ra bốc trong túi ra một chiếc bánh nhân đậu đỏ.
- Vậy ta dùng điểm tâm này nàng sẽ không tiếc chứ, đồ ăn ngon vậy mà không nếm thử đúng là có chút hơi tiếc.
.
Lớp bánh mềm, từng lớp được xếp tầng vô cùng khéo léo. Riêng lớp nhân đậu đỏ lại vô cùng vừa miệng chứ không ngọt như những loại điểm tâm hắn từng nếm qua. Quả nhiên vô cùng đặc sắc.
- Điểm tâm này là nàng làm.?
- Đúng vậy, là ta làm đem theo từ nhà.
.
- Rất ngon, sau này có thời gian hãy làm nhiều lên nhé. Ta rất thích.
.
Khiết Lan nghe vậy thì hai má lại đỏ lựng lên vì xấu hổ, hắn nói sau này, chẳng phải ám chỉ khi thành thân sao. Hai tai nàng cungc vì nghe được những lời như vậy mà vô cùng xấu hổ rồi đỏ lên. Liền lớn tiêng định rời đi.
.
- Ta Ta còn có việc, ta đi trước.
.
- Còn thuốc..
Phi Dạ chưa kịp dứt lời Khiết Lan đã rời khỏi phòng điều chế.
Một mạch trở về phòng.
.
- Tiểu thư tiểu thư, người làm sao vậy..Không khỏe ở đâu sao?? hay vết thương có vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro