chap 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Ưm. . .đây là đâu ?"- cậu mở mắt ra, khắp cơ thể đều đau nhứt. Nhìn trần nhà trắng tinh, không khí đầy mùi thuốc sát trùng, xung quanh đều là máy móc chắc đây là bện viện rồi.

-"Em tĩnh rồi sao ? Bác sĩ."- đột nhiên một người đàn ông chạy đến bên cậu. Gọi một tiếng liền có cả chục người mặt đồ trắng chạy vào, liên tục kiểm tra cho cậu đủ thứ.

-"Thưa Vương tổng, phu nhân không sao rồi. Chỉ cần ăn uống bồi dưỡng đầy đủ là được, sau ba ngày có thể xuất viện."- một ông bác sĩ cung kính nói với người đàn ông đó.

-"Ừ."- người đàn ông gật đầu, phất tay ý bảo mọi người đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người.

-"Xin lỗi, anh là ai vậy ?"- cậu cố gắng ngồi dậy hỏi

-"Em nói gì vậy ? Anh là chồng em chứ ai ? Em bị xe đụng hôn mê hơn một tuần nay rồi, giờ tĩnh lại lại không nhận ra anh à ?"- người đàn ông vẻ mặt thoáng buồn.

-"Cái gì ? Chồng tôi ?"- cậu như bị sét đánh trúng. Cứng đơ cả người, chuyện gì xảy ra vậy ? Rõ ràng là ngày đó cậu đang đi giao cơm thì bị một chiếc xe hơi tông, sau đó. . . Sau đó hình như là cậu ngất đi, rồi bây giờ tỉnh lại đột nhiên có người đến nhận là chồng mình, mọi chuyện là sao ?

-"Đúng, anh là chồng em. Chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, dự kiến hôn lễ sẽ được diễn ra sau ba tháng nữa. Em không nhớ sao ? Anh còn giữ giấy đăng kí kết hôn đây."- người đàn ông đi lại gần nắm tay cậu vẻ mặt vô cùng lo lắng.

-"Hả ? Đăng kí kết hôn ? Ba tháng nữa sẽ cưới ?"- cậu bất chợt la lên. Gì nữa vậy trời ? Mình với người này mới gặp lần đầu mà đăng kí kết hôn khi nào vậy ? Còn nói là ba tháng nữa tổ chức lễ cưới với mình. Chuyện này rốt cuộc là sao ?

-"Em thật không nhớ ? Bác sĩ từng nói với anh là có thể em sẽ bị mất trí nhớ một thời gian. Nhưng anh không tin giờ nó là thật rồi."- anh đưa tay sờ khuôn mặt cậu thở dài.

-"Mất trí nhớ ?"- lại thêm chuyện này nữa à ? Mất trí hồi nào chứ ? Trí nhớ mình vẫn bình thường mà ? Mọi chuyện mình nhớ rất rõ a. Sao lại thành ra như vậy ?

-"Không sao đâu. Từ từ em sẽ nhớ lại thôi. Anh sẽ tự giới thiệu, anh là Vương Tuấn Khải, chồng sắp cưới của em."- môi anh cong lên một đường cong hoàn hảo, dịu dàng nói với cậu.

-"Anh. . .anh có lầm ai không vậy ? Tôi . . ."- cậu lắp bắp muốn giải thích nhưng chưa nói xong đã bị giọng nói vang lên từ phía cửa phòng cắt ngang.

-"Tuấn Khải. Thiên Tỉ, em tỉnh rồi sao ?"- hai người đàn ông anh tuấn đi vào nhìn cậu cười tươi, đồng thanh nói.

-"Xin lỗi, hai anh là ai vậy ? Tôi có quen hai người sao ?"- lại thêm ai nữa đây ? Mà sao họ lại biết tên mình chứ ?

-"Em thật là bị mất trí nhớ. Anh là Vương Nguyên đây, còn cậu ta là Chí Hoành."- Vương Nguyên cười cười giới thiệu.

-"Xin lỗi, tôi không quen hai người."- cậu nhìn hai người lắc đầu. Đâu ra vào nhận quen biết đông vậy trời.

-"A, em mất chí nhớ thật sao ? Vậy anh có thể yên tâm cướp chồng em rồi."- Chí Hoành nhìn cậu tươi cười.

-"Được đấy, cậu cướp chồng còn tôi cướp vợ. Thiên Tỉ về làm vợ anh nha."- Nguyên cũng cười cười bồi thêm một câu.

-"Im miệng. Cút trước khi tôi xử hai cậu."- mặt anh đen xì nhìn hai người kia.

-"Tuấn Khải a, cậu làm gì dữ vậy ? Từng yêu thương người ta một thời mà giờ đối xử như vậy sao. . . hức. . ."- Chí Hoành giả sờ đau khổ úp mặt vào vai Nguyên khóc.

-"Thôi thôi, nín đi. Cậu ta không thương cậu còn có tôi thương cậu a"- Nguyên vỗ vỗ vai Chí Hoành cười nói

-"Thôi diễn đi. Cút."- mặt anh ngày càng đen, tức điên với hai người trước mặt.

-"Đi thì đi. Cậu đúng là trọng sắc khinh bạn. Thiên Tỉ tụi anh đi trước. Bé cưng mình đi thôi."-Nguyên cười tươi nói với cậu rồi ôm Chí Hoành đang giả tủi thân kia đi ra ngoài.

-"Tôi. . ."- cậu nãy giờ bị hai người kia xoay vòng vòng chả hiểu gì. Định mở miệng nói với anh gì đó nhưng lại bị cắt ngang.

-"Em nghỉ đi. Chưa khỏe hẳng đâu. Chút nữa sẽ có người đem cơm vào cho em. Ba ngày nữa chúng ta về nhà."- anh lấy lại vẻ ôn nhu đỡ cậu nằm xuống giường. Rồi đi lại sofa bật máy tính lên tiếp tục công việc khi nãy dang dở.
Cậu nằm trên giường nhìn anh khó hiểu. Mọi chuyện rốt cuộc là sao đây ? Tự nhiên cuộc sống đang yên ổn của cậu lại xuất hiện một ông chồng đẹp trai khí khái ngút trời, còn có hai người bạn thích nhây. Rồi còn cái gì mà mất trí nhớ tạm thời nữa chứ. Loạn hết rồi. Loạn hết rồi. Thời gian này cậu biết sống sao đây ?. . . . Cậu vò đầu bứt tóc, lăn lóc suy nghĩ trên giường. Anh ngồi trên ghế nhìn cậu nhếch môi lộ ra một nụ cười gian xảo. . . .

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro