chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, cậu xuất viện. Ba ngày nay anh đều ở bên cậu, chăm sóc cho cậu từng miếng ăn, giấc ngủ, không rời cậu nữa bước. Cậu nhiều lần muốn mở miệng nói rõ với anh nhưng đều bị anh cắt ngang. Cậu chỉ đành im lặng để cho anh muốn làm gì thì làm. Anh đỡ cậu đi ra khỏi bệnh viện, phía sau là vệ sĩ của anh đang xách túi cho cậu. Anh mở cửa chiếc Lamborghini reventon để cậu ngồi vào ghế phụ lái còn mình thì ngồi ghế lái nhấn ga rời đi, phía sau là xe của vệ sĩ. Xe anh lao nhanh trên đường lớn hướng ra ngoại thành. Dừng lại trước cổng một căn biệt thự rất to mang phong cách tân cổ điển màu trắng. Anh xuống xe mở cửa dìu cậu đang ngơ ngác đi vào trong. Trước cửa vệ sĩ cùng hơn hai mươi người hầu và Lý quản gia khoảng 50t đang đứng đón hai người. Mọi người kính cẩn cúi đầu đồng thanh:" Chào ông chủ. Mừng phu nhân về nhà."

-"Ừ, dọn cơm lên."- anh lạnh lùng lên nói.

-"Tiên sinh, anh buông tôi ra đi."- cậu nghe hai từ phu nhân mới tĩnh hồn. Phát hiện anh đang ôm mình liền vùng vãy thoát khỏi vòng tay anh.

-"Gọi anh Khải, ông xã hay chồng gì cũng được, đừng gọi tiên sinh nghe xa lạ lắm."- anh thay đổi vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu bá đạo nói.

-"Tiên sinh, tôi. . ."- cậu lên tiếng nhưng lại bị cắt ngang.

-"Chúng ta đi ăn cơm đi."- anh lãn sang chuyện khác, rồi kéo cậu vào phòng ăn.
Cậu ấm ức nuốt một bụng tức, để cho anh kéo đi. Không biết người đàn ông này là sao nữa, sao lại thích cắt lời cậu như vậy chứ ? Anh ta đang giấu diếm gì à ?. . . Cậu mãi suy nghĩ bị anh đặt ngồi xuống bàn ăn. Người hầu tất bật dọn đồ ăn lên bàn. Cha, có hai người ăn mà nhiều vậy sao? Có hơn 20 món lận, mà toàn là sơn trân hải vị, bào ngư vi cá không à nha. Cậu thật là mở mang tầm mắt, sau này phải tìm đầu bếp học nấu mới được.
-"Em ăn đi. Đang nghĩ gì thế ?"- cho người lui xuống hết, anh cười ôn nhu gấp thức ăn vào chén cho cậu hỏi.

-"À, không có gì."- cậu lắc đầu, cúi mặt mà ăn. Chắc phải mất một thời gian mới có thể nói chuyện rõ với anh ta nên bây giờ cứ như vậy đi.

Ăn xong anh đưa cậu lên phòng, đặt cậu lêu giường, ôn nhu hôn lên môi cậu một cái. Sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại, xuống nhà lấy xe đến công ty, không quên căn dặn vệ sĩ không để cho cậu bước ra ngoài nửa bước. Cậu nãy giờ ngay ngốc sau khi anh đi rồi mới giật mình bật ngồi dậy. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Anh ta hôn mình ? Sao mình lại không phản ứng chứ ? Tại sao ? Tại sao ?. . . . Cậu suy nghĩ mãi một hồi cũng mệt mỏi lăn ra ngủ một giấc đến chiều.

Khi cậu mở mắt ra đã là 6h chiều, cậu rửa mặt cho tĩnh ngủ rồi đi xuống lầu. Nghe Lý quản gia nói anh có việc bận ở công ty nên sẽ về trễ, cậu cũng không để tâm ngồi vào bàn ăn tối xong lại về phòng đi tắm.

Anh về mở cửa bước vào phòng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm bất giác môi nhếch lên một đường con hoàn hảo. Anh cởi áo khoác ngồi trên giường chờ cậu. Cậu tắm xong khoác chiếc áo ngủ mỏng màu trắng bước ra ngoài, mái tóc đen còn vươn vài giọt nước rơi xuống, da ửng hồng do tắm nước nóng, trông cậu thật xinh đẹp và câu dẫn. Nhưng cậu chưa biết sự có mặt của anh trong phòng.

-"Á. . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro