chap 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Á. . . "- do sàn nhà ướt nên cậu bị chợt chân, nhắm mắt lại chờ cơn đau ập tới. Nhưng chờ hoài mà vẫn không thấy đau chỉ cảm thấy hình như có ai đó đã kéo mình lại ôm vào lòng. Cậu từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cậu là khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan hoàn hảo của anh. Tim cậu bỗng nhiên đập loạn lên, mặt bất giác ửng đỏ, mở to mắt nhìn anh. Tư thế bây giờ của hai người rất ái muội nha, là đang ôm eo đó.

-"Tiên. . ."- cậu ấp úng nhưng chưa nói được gì anh đã đặt ngón chỏ lên môi cậu chặn lại.

-"Gọi tên anh."- anh ôn nhu nói, nhìn bộ dáng của cậu bây giờ anh thật muốn ăn sạch cậu a.

-"K. . . Khải."- cậu lí nhí gọi tên anh, không biết bản thân bị gì mà nghe lời anh như vậy nữa ?

-"Ngoan, bảo bối, anh yêu em."- anh nhếch môi cười liền cúi người xuống áp môi mình lên môi cậu mà hôn.

-"Ưm. . ."- cậu trừng mắt nhìn khuôn mặt anh đang phóng đại trước mắt. Gì đây ? Là hôn đó ! Anh ta đang hôn mình ? Nụ hôn đầu của mình ? A, vậy không được, không được. Cậu nhất quyết cắn chặt môi không chịu mở miệng, vùng vẫy nhưng không thoát được nụ hôn của anh.
Anh giữ chặt cậu, thấy cậu không chịu mở miệng liền cắn mạnh lên môi cậu một cái.

-"A. . .ưm. . ."- cậu đau quá há miệng kêu lên một tiếng, anh liền luồn lưỡi mình vào trong miệng cậu quấn lấy lưỡi cậu mà chơi đùa. Cậu biết không chống cự được nên cũng dần thả lỏng, thuận theo anh mà hôn. Tim cậu nhảy loạn xạ, cơ thể nóng dần lên, tay bất giác vòng lên ôm cổ anh. Anh nhận được sự đáp trả, liền vui vẻ mà hôn càng ngày càng sâu, tay không an phận chạy loạn khắp cơ thể cậu. Vừa hôn anh vừa ôm cậu đi lại giường, đẩy cậu ngã xuống giường nằm đè lên cậu tiếp tục hôn.

-"Ưm. . . Khải. . . đừng. . . dừng. . . lại. . . đi. . ."- cậu chợt bừng tĩnh, chụp bàn tay đang chạy loạn của anh lại, nghiên đầu cố né tránh nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Không được, cứ để như vậy tiếp đến sẽ là cảnh. . . a, không được, phải chặn lại mới được.

-"Em sao vậy ?"- anh cố nén dục vọng trong người lại cất giọng khàn khàn hỏi cậu.

-"Không được. . . như vậy sẽ. . . nói chung là không được. . ."- cậu đỏ mặt, thở hỗn hễn nói.

-"Sao lại không được ? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi có gì mà không được chứ ?"- anh phụt cười, đưa tay vuốt ve gò má đỏ hồng của cậu.

-"Nhưng. . . tiên sinh, tôi. . . ưm. . . anh. . ."- cậu mở miệng định nói nhưng chưa gì anh lại cúi xuống hôn lên môi cậu một cái nữa, cậu mở to mắt nhìn anh.

-"Gọi anh là gì ? Xưng mình như thế nào hả ? Cứ tiên sinh - tôi, anh sẽ hôn em nữa đó, coi như phạt cái miệng hư này của em."- anh cười gian, ngón tay miết nhẹ cánh môi đỏ mọng của cậu.

-"Tiên. . . À không, Khải, anh ngồi. . . ngồi dậy đi rồi nói, được không ?"- cậu vỗ nhẹ lên ngực anh meo meo hỏi

-"Được. Em muốn nói gì ?"- anh ngồi dậy khoanh tay trước ngực nhìn cậu.

-"Sao anh lại vào đây?"- cậu ngồi dậy sửa lại áo ngủ nhỏ giọng hỏi.

-"Đây là phòng của chúng ta, anh vào đây ngủ chứ làm gì ?"- anh nhếch môi cười.

-"Gì ? Chúng ta ? Em và anh ? Ngủ chung ?"- không thể nào được a. Ngủ chung, nguy cơ dẫn đến truyện đó cao lắm. Không được, không được.

-"Đúng vậy. Vợ chồng thì phải ngủ chung chứ. Không lẽ em đuổi anh ra phòng khách ngủ à ? Mà cho dù có như vậy anh cũng sẽ không đi đâu. Thôi, anh đi tắm đây."- anh nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cậu sắp không nhịn được rồi. Nhưng vì tương lai anh phải kiên nhẫn ở thực tại. Nói xong mau chóng chạy vào phòng tắm xối nước lạnh.

Cậu ngơ ngác khi nghe tiếng nước chảy cũng hoàn hồn. Nghĩ đến việc hai người ngủ chung, cậu lại đỏ mặt. Tuy là quen biết chưa được mấy ngày nhưng cậu cũng cảm thấy mình cũng dần có tình cảm với anh. Anh luôn dùng bộ dạng ôn nhu nhất, dịu dàng nhất mà đối xử với cậu, anh là một người rất tốt. Nhưng nghĩ về gia cảnh của mình, một đứa cô nhi, không cha không mẹ, gia tài chỉ có một tiệm cơm nhỏ lại cảm thấy không xứng đáng với tổng giám đốc như anh, hoàn hảo về mọi mặt. . . . Haizzz, phải làm sao đây ?. . .

-"Nghĩ lung tung gì đó ? Ngủ đi. Bảo bối ngủ ngon."- không biết anh ra từ khi nào, đi lại giường tắt đèn, ôm cậu đang suy nghĩ vào lòng nằm xuống đắp chăn lại, nhôn lên trán cậu thì thầm.

Thôi thì cứ mặt kệ đi, chuyện này tới đâu hay tới đấy. Cho cậu thử một lần đi, biết đâu được anh chính là đích đến mà số phận đã bù đắp cho những mất mác của cậu. Cậu nằm trong vòng tay ấm áp của anh, rút đầu vào ngực anh cọ cọ tìm một chỗ thật êm mà nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ. Môi nhếch lên nở một nụ cười nhẹ.

-"Bảo bối, anh xin lỗi. Cho anh nói dối vì bản thân anh lần này đi, chỉ một lần thôi. . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro