Chap 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi nhanh, Thiên Tỉ ở cùng Tuấn Khải cũng đã được nữa tháng. Tình cảm của cậu dành cho anh cũng nhiều hơn trước, anh thì ngày càng yêu cậu nhiều hơn. Hằng ngày, sáng cậu tiễn anh đi làm xong ở nhà chui vào bếp học nấu ăn, trưa đến anh về cùng cậu ăn cơm sau đó lại đến công ty cậu thì ra vườn chăm sóc mấy chậu hoa tulip mà cậu trồng, tối đến thì cậu tự tay mình nấu cơm chờ anh về ăn, khuya thì anh ôm cậu vào lòng mà ngủ. Cuộc sống của hai người cứ như thế mà trôi qua, cậu cũng không còn ý định rời khỏi anh hay hỏi về chuyện trí nhớ gì đó của cậu nữa.

Một buổi sáng đẹp trời, những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua lớp kính chiếu vào hai con người đang ngủ say trên chiếc giường rộng lớn.

-"Cốc. . . cốc. . . cốc. . . Ông chủ, người đã dậy chưa ạ ?"- Lý quản gia đứng ngoài cửa phòng gọi vọng vào trong.

Anh bị làm phiền tĩnh giấc, nhíu mày dùng tay che đi ánh nắng đang gọi vào mặt mình. Nhìn người con trai nhỏ trong lòng đang yên giấc, khóe môi không tự chủ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, đặt nhẹ một nụ hôn lên tóc cậu rồi rời giường làm vscn. Anh dùng khuôn mặt lạnh như tiền mở cửa bước ra ngoài:" Có Chuyện gì ?"

-"Dạ, thưa ông chủ, Vương tiểu thư đang ở dưới phòng khách chờ người ạ."- Lý quản gia cung kính nói.

-"Tuyết Du."- anh nhíu mày, cho tay vào túi quần ung dung bước xuống lầu.

Dưới phòng khách, Vương Tuyết Du (19t) - em gái của Tuấn Khải. Một cô gái xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, tóc nhuộm màu tím, bận trên người một chiếc váy đen ngắn ngang đùi, đang ngồi bắt chéo chân uống trà. Thấy anh đi xuống liền bỏ ly trà xuống chạy lại xà vào lòng anh nũng nịu:" Anh hai, em nhớ anh quá a !"

-"Bên Mỹ xảy ra chuyện gì sao lại về đây ?"- anh lạnh lùng đẩy cô ra hỏi.

-"Aiya, anh hai à, sao anh lại lạnh lùng với em gái mình như vậy chứ ? Bên đó chẳng có chuyện gì cả chỉ tại em nhớ anh nên mới về đây chơi thôi."- cô chu môi bất mãn nhìn anh.

-"Vậy khi nào đi ?"- anh vẫn giữ cái giọng lạnh như băng đó đi lại sofa ngồi hỏi cô.

-"Anh hai, em mới về mà anh đã đuổi em đi rồi. Thật là đáng ghét."- cô ngồi cạnh anh ôm tay anh khó chịu lên tiếng.

-"Em ghét anh, anh phải cảm ơn em."- anh nhếch môi cười bưng ly cafe nhấp một ngụm.

Cậu khi nãy lúc anh rời giường cũng đã thức giấc, làm vscn rồi đi xuống lầu. Vừa đi đến cầu thang nhìn thấy Tuyết Du ôm tay anh ngồi trên sofa mà tim chợt nhói đau, trong lòng có một cảm giác khó tả. Bước thêm vài bước xuống tới sofa nhỏ giọng gọi anh:" Tuấn Khải."

-"Thiên Thiên, em thức rồi sao ? Đói chưa, chúng ta đi ăn sáng thôi."- anh thấy cậu liền nở một nụ cười ấm áp đi lại vòng tay ôm eo cậu.

-"Ừm, nhưng cô ấy là ai vậy ?"- cậu cười nhẹ, nhỏ tiếng hỏi anh.

-"Đó là Vương Tuyết Du, em gái anh bên Mỹ mới về."- anh nhìn cậu ôn nhu nói.

-"Ừm, vậy sao."- lòng cậu cản thấy nhẹ nhàng hơn khi nghe anh giải thích, môi vẽ nên một nụ cười tươi.

-"Anh hai, anh ấy là ai vậy ?"- Tuyết Du đi lại gần nhìn cậu hỏi.

-"Vợ anh."- anh lạnh lùng phun ra hai chữ.

-"Hửm ? Vợ anh ? Anh kết hôn khi nào vậy ?"- cô nhíu mày hỏi anh.

-"Kết hôn khi nào là chuyện của anh, không cần em lo."- anh bực mình nhìn cô nói.

-"Anh làm gì ghê vậy ? Em chỉ hỏi thôi mà. Mắt chọn người của anh cũng rất được nha. Da trắng, mắt hổ phách to tròn, mũi nhỏ, môi trái tim đỏ hồng, còn có cả đồng điếu nữa, dáng người nhỏ nhắn thật đẹp."- cô đảo mắt nhìn cậu nhận xét.

-"Em vừa phải thôi. Vợ anh ra sao không cần em nhận xét."- mặt anh đen xì khẽ quát cô.

-"Anh hung dữ quá, em không thèm nói chuyện với anh nữa. Chào anh, em là Vương Tuyết Du."- cô bĩu môi nhìn anh rồi xoay qua cậu tươi cười.

-"Chào em, anh là Dịch Dương Thiên Tỉ."- cậu cũng vui vẻ với cô.

-"Anh thật dễ thương nha. Chúng ta đi ăn sáng thôi."- cô tươi cười mặc kệ bản mặt đen xì của anh trai mình kéo tay cậu vào phòng ăn.

Một mình anh đứng giữa phòng khách mặt mày hậm hực. Tức chết anh mà, tự nhiên để một cô em gái từ nước ngoài về dẫn vợ mình chạy đi mất. Anh thật là muốn lật bàn. Mặt đen như đít nồi ngồi vào bàn ăn chứng kiến cảnh vợ và em gái mình vui vẻ trò truyện bỏ bơ mình.

Mọi chuyện đâu dừng lại ở đó, cả một ngày Tuyết Du đều bám lấy Thiên Tỉ. Hai người vui vẻ với nhau, ngay cả cậu cũng tiềm được niềm vui mới bỏ rơi anh một mình. Anh bị cho ăn bơ đến muốn nghẹn họng, tức lắm mà nhìn cậu vui vẻ anh cũng không nỡ lòng phá, anh chỉ biết nhẫn nhịn, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn. . . .

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro