Chap 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, tiễn Tuấn Khải đi làm xong Thiên Tỉ cùng Tuyết Du ra vườn hoa trò chuyện. Mới quen nhau một ngày thôi nhưng hai người nói chuyện rất hợp ý nên nhanh chóng làm thân với nhau.

-"Anh, em có thể hỏi anh vài chuyện không ?"- cô nhìn cậu e dè.

-"Ừ, em cứ hỏi đi."- cậu cười tươi nói.

-"Ừm, vậy anh kể cho em nghe gia cảnh của anh được không ?"- cô cười nhẹ hỏi cậu.

-"Gia cảnh của anh sao ? Anh. . . anh thật ra là cô nhi từ nhỏ, sống ở cô nhi viện Thiên Gia. Anh nghe các nữ tu sĩ ở đó nói là lúc anh 2t đã bị bỏ ở trước cổng cô nhi viện, trên người anh lúc đó chỉ có một tờ giấy ghi ngắn gọn 4 chữ tên anh mà thôi. Họ đem anh về nuôi, cho anh ăn học đến hết cao trung, do sở thích từ nhỏ của anh là nấu ăn nên sau khi tốt nghiệp anh đã đi học một lớp đào tạo đầu bếp ngắn hạn. Lúc đó anh vừa học vừa làm, cũng dành dụm được một số tiền kha khá. Một năm trước, anh đã dọn ra ngoài ở tự lập và mở được một tiệm cơm nhỏ tên Vãng Tích, thu nhập cũng vừa đủ sống qua ngày thôi."- cậu cười buồn, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Cậu buồn là vì nhớ về gia đình mình, cậu muốn gặp họ, dù chỉ một lần cũng được. . . .

-"Em xin lỗi. . ."- Tuyết Du nhìn cậu như vậy cảm thấy hơi áy náy.

-"Không sao đâu."- cậu cười hiền nhìn cô nói.

-"Cảm ơn anh. Mà anh này, anh và anh hai gặp nhau như thế nào vậy ?"- cô cảm thấy không khí hơi ngộp ngạc liền đổi sang chủ đề khác.

-"Anh và Tuấn Khải sao ? Để coi. . . Ừm, chắc là ngày hôm đó, lúc anh đang đi giao cơm cho khách thì bị xe của anh hai em tông phải. Sau đó anh ấy đã đưa anh vào bệnh viện, anh bất tĩnh hơn một tuần thì tĩnh dậy. . . Mà anh có một chuyện này, anh có thể nói với em được không ?"- cậu nhích ghế lại gần cô nói nhỏ.

-"Được chứ, anh cứ nói đi em sẽ giữ bí mật cho."- cô cũng hí hửng nhích lại gần cậu.

-"Ừm, thật ra anh mới biết anh hai em hơn nữa tháng nay thôi. Cái ngày mà anh hôn mê tĩnh lại đó, anh của em lại đến nói là chồng của anh rồi còn nói là ba tháng sau hai người tụi anh sẽ làm lễ cưới, lúc ấy anh của em còn đưa giấy đăng kí kết hôn ra nữa. Nhưng còn một điều khiến anh khó hiểu hơn đó là trí nhớ của anh không bị gì hết, mọi chuyện của quá khứ anh nhớ rất rõ mà anh Tuấn Khải, anh Nguyên và cả anh Chí Hoành nữa đều nói là anh bị mất trí nhớ a."- cậu bực tức, đem mọi chuyện ấm ức trong bụng ra thì thầm kể cho Tuyết Du nghe.

-"Hả ? Có chuyện này nữa sao ?"- cô nghe cậu kể mà lùng bùng lổ tai, đập tay xuống bàn la lên.

-"Suỵt, em nói nhỏ thôi. Haizz, anh thật ra chẳng biết đầu đuôi mọi chuyện ra sao hết, anh cũng hiếu kì lắm, nhưng không biết làm sao cả."- cậu vội nhìn quanh, lấy tay bụm miệng cô lại, thở dài ngán ngẫm.

-"Em thật không biết anh hai nghĩ gì trong đầu mà làm mấy chuyện này nữa? Cái này gọi là ép hôn phải không ta ? Cũng có thể là. . . do lần đầu nhìn thấy anh, anh ấy đã bị trúng tiếng sét ái tình nên tìm mọi cách để có thể giữ anh ở lại bên cạnh thì sao ?"- cô xoa xoa cằm cảm thán.

-"Em nói gì vậy ? Tiếng sét ái tình gì ở đây chứ ?"- cậu phụng phịu phản bát lại cô. Nhưng hình như điều này cũng có thể a, có khi nào anh ấy bị như vậy không ta ?

-"Sao anh biết được anh hai có bị như vậy không chứ ? Mà cho dù mới quen biết đi, nhưng anh sống chung với anh hai cũng hơn nữa tháng rồi, vậy anh có nảy sinh chút tình cảm nào với anh ấy không ?"- cô mở to mắt long lanh nhìn cậu cười cười hỏi.

-"Anh. . . anh. . . thật ra. . . anh không biết. Anh đi tưới hoa đây."- mặt cậu đột nhiên phím hồng, ấp úng, đứng dậy chạy đi ra chỗ mấy chậu hoa. Thật ra trong lòng cậu hiện giờ rất rối, không hiểu được anh là như thế nào trong tim cậu nữa. Cậu chỉ là thích anh hay là yêu anh ? Hay. . . .

Tuyết Du cứng đầu đâu dễ gì bỏ qua cho cậu, cứ bám theo cậu cả ngày hỏi mãi chỉ có một câu đó thôi, nhưng cậu thì luôn luôn né tránh, lãn đi chuyện khác.

Anh lúc lái xe ra ngoài vừa hay mình để quên điện thoại thì quay lại nhà lấy, vô tình nghe cậu kể về quá khứ của mình, anh cảm thấy nơi lòng ngực trái của mình quặn đau:" Thiên Thiên, anh sẽ bù đắp lại cho em khoản thời gian 20 năm mà em không có gia đình bên cạnh. Anh sẽ giúp em tìm lại họ, tìm lại đoạn tình cảm gia đình mà em bị mất đó. . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro