Chap 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Anh hai, lần này thôi."- Tuyết Du ôm tay anh mè nheo.

-"Không."- anh lạnh lùng nhã ra một chữ, mắt vẫn đọc báo.

-"Anh hai, một lần duy nhất thôi a."- cô lay lay tay anh.

-"Không."- vẫn y như cũ.

-"Anh hai à, thương em một lần đi."- cô vẫn cương quyết không bỏ cuộc.

-"Không."- vẫn là chữ đó.

-"Anh hai, anh được lắm, em năn nỉ thì không cho nha. Anh chờ đó."- cô nói rồi đứng dậy chạy đi.

Hôm nay Tuyết Du được bạn mời đi sinh nhật, cô muốn dẫn cậu ra ngoài mua quần áo nhưng năn nỉ anh thế nào anh cũng không đồng ý. Chỉ còn một cách thôi, đó là chính cậu mở miệng xin anh, anh nhất định đồng ý vì cô biết anh vô cùng thương cậu. Mà giờ này hằng ngày cậu đang học nấu ăn trong bếp nên cô phải chạy vào đó tìm cậu.

-"Anh."- cô đi vào nắm tay cậu lắc lắc.

-"Anh ấy không đồng ý phải không ?"- cậu vẫn đều tay lắc chảo, không nhìn cô hỏi.

-"Dạ, anh a, anh đi năn nỉ anh hai đi. Chỉ cần anh chịu mở lời nhất định anh ấy sẽ đồng ý mà."- cô lại giở trò mè nheo của mình.

-" Hả ? Anh sao ? Anh không. . . ." Cậu vội nhìn cô xua tay lắc đầu.

-"Được mà. Anh đi với em đi."- cô cắt ngang lời cậu, kéo cậu đi ra phòng khách.

-"Anh không làm được đâu."- cậu kéo cô lại.

-"Anh không đi em sẽ giận anh luôn đó."- cô chu môi nói.

-"Thôi, được rồi, anh sẽ thử."- cậu cuối cùng cũng chịu thua cô, ỉu xìu đi ra ngoài. Cô cười chạy theo sau lưng cậu.

-"Khải."- cậu ngồi cạnh anh nhỏ giọng gọi.

-"Bảo bối, em học nấu ăn xong rồi à ?"- anh liền quăn tờ báo trong tay bỏ, quay sang ôm cậu cười ôn nhu.

-"Dạ, anh. . . ."- cậu nhìn anh ấp úng.

-"Sao nào ? Tuyết Du bảo em đi năn nỉ anh phải không ?"- anh vuốt tóc cậu hỏi.

-"Dạ."- cậu gật đầu.

-"Em muốn đi ?"- anh nhíu mày nhìn cậu.

-"Vâng."- cậu cúi đầu nhỏ tiếng nói.

-"Nếu anh cho em đi thì anh được gì ?"- anh đưa tay nâng cằm cậu lên.

-"Em thì có gì cho anh chứ ?"- cậu ngơ ngác nhìn anh.

-"Có chứ. Rất nhiều là khác."- anh nhếch mép cười gian.

-"Nhiều ? Đâu chứ ?"- cậu nghiên đầu nhìn anh. Cậu hiện tại sống ở nhà anh, ăn cơm của anh, không có một xu dính túi thì có gì mà nhiều chứ ?

-"Chính em đấy."- anh kề sát vào tai cậu thì thầm.

-"Anh. . . muốn gì ?"- mặt cậu đỏ bừng. Anh nói vậy là ý gì đây ? Không lẽ. . . .

-"Chỉ cần em làm cho anh hai điều thôi. Thứ nhất: gọi anh một tiếng chồng yêu. Thứ hai: Hôn anh một cái. Em thấy sao ? Được thì đi, không thì ở nhà. Ok ?"- anh nhìn mặt cậu đỏ bừng vui vẻ cười nói.

-"Gian thương tham lợi."- cậu cúi đầu lầm bầm. Đúng là tổng tài có khác, đầu óc tính toán rất lợi hại, toàn là muốn chèn ép người ta thu hết lợi nhuận về cho mình.

-"Cảm ơn em quá khen."- anh bật cười.

-"Hả ?"- cậu giật mình. Không lẽ anh nghe được cậu chửi anh sao ?

-"Haha, anh đúng là gian thương tham lợi như lời em nói đó. Vậy em đồng ý hay không ?"- anh cười hì hì hỏi.

-"Em. . . đồng ý là được chứ gì."- cậu nhỏ giọng nói.

-"Tốt, vậy em thực hiện đi."- anh cười rạng rỡ nói.

-"Chồng. . .yêu."- cậu lí nhí trong miệng, mặt lại ửng đỏ.

-"Hả ? Em nói gì ? Anh không nghe được."- anh đưa sát tai vào mặt cậu.

-"Chồng yêu."- cậu nói lớn hơn một chút.

-"Anh vẫn không nghe a. Em gọi lớn một chút đi."- anh nghe được nhưng vẫn giả vờ nói lại.

-"Chồng yêu a. . ."- cậu biết anh đang chọc mình, cố gắng hít sâu, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, dùng giọng điệu thật đáng yêu gọi. Như vậy mà còn không nghe nhất định cậu sẽ chọt thủng tai anh.

-"A, chồng đây, vợ yêu gọi chồng có việc gì không ?"- anh bất ngờ với việc cậu chủ động, nhưng rất nhanh vui vẻ đáp trả cậu.

-"Anh hứa sẽ cho em ra ngoài."- cậu bất mãn phùng má nói.

-"Đúng, nhưng em còn chưa làm điều thứ hai."- anh nhéo mũi cậu nói.

-"Vậy. . . Hôn chỗ nào ?"- cậu nhỏ giọng hỏi.

-"Chỗ này."- anh đưa tay chỉ chỉ má mình.

-"Ưm. . ."- cậu chầm chậm đưa môi mình hôn lên má anh. Nhưng anh lại giở trò, đợi lúc cậu đến gần liền xoay qua áp môi mình lên môi cậu. Anh siết chặt vòng tay ở eo cậu, nhẹ nhàng cắn mút đôi môi đỏ mọng của cậu. Cậu biết chốn không thoát nên cũng nhắm mắt lại cho anh hôn. Sau một hồi dây dưa anh mới buông cậu ra, cậu thở hổn hển nhìn anh.

-"Anh đáng ghét, tráo trở."- cậu đánh lên ngực anh, thấp giọng mắng.

-"Anh hai, chị dâu thực hiện xong điều kiện của anh rồi nha. Mình đi thôi."- Tuyết Du đứng xem hết màn kịch, thành công chạy lại nắm tay cậu kéo lên lầu thay đồ.

Anh nhìn theo bóng cậu cười cười. Đúng thật là trước giờ trên thương trường anh chưa từng thua một ai, nhưng bây giờ anh lại thua dưới tay cậu - một người con trai bé nhỏ, người con trai mà anh yêu hơn chính bản thân mình. Cho cậu ra ngoài chỉ là việc nhỏ, nhưng anh muốn kiếm chút lợi nên mới bày trò vậy thôi. Việc làm ăn này cũng xem như anh lời to rồi, bà xã của anh thật đáng yêu, cũng rất dễ bị dụ a. . . hắc. . . hắc. . .

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro