Chap 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng như hàng ngày. Tuấn Khải, Thiên Tỉ và Tuyết Du đang cùng nhau ăn sáng. Nghe có chuông cửa, Lý quản gia ra xem rồi vào báo lại với anh:" Thưa ông chủ, có Vương tổng và Lưu tổng đến đang ngồi ở phòng khách chờ ạ."

-"Ừ."- anh gật đầu một cái.
Cả ba vừa ăn xong, buông dao nĩa rồi cùng nhau ra ngoài.

-"Anh Hoành. Anh Nguyên a, lâu quá không gặp nha. Nhớ anh quá."- Tuyết Du ra phòng khách gật đầu với Chí Hoành một cái liền xà xuống ghế ôm chầm lấy Vương Nguyên. Cô thật là có chút tình cảm với anh đó, cũng từng tỏ tình, nhưng nhận lại được câu trả lời là anh đã có người trong lòng rồi, chỉ có thể xem cô là em gái thôi. Cô cũng buồn nhưng vẫn chấp nhận.

-"Anh cũng nhớ em lắm. Nghe nói em về, hôm nay mới qua thăm được."- Nguyên cười cười xoa đầu cô.

Anh và cậu ngồi xuống sofa, Chí Hoành liền nhảy qua ngồi kế anh, ôm tay anh ủy khuất, mếu máo:" Ông xã, anh xem em gái anh dám ôm chồng em kìa."

-"Cậu bắt cá hai tay à ?"- anh nhếch mép cười.

-"Thì sao ? Cậu cũng vậy thôi a. Một tay ôm tôi một tay ôm Thiên Tỉ đó. Nhưng mà cậu yên tâm, đối với tôi cậu là lớn, cậu ta là nhỏ vì cậu là người đã lấy đi lần đầu tiên của tôi nha."- Chí Hoành đã tới giờ lên cơn chọc điên anh rồi.

-"Cậu im miệng luôn đi đừng nói nữa. Đi qua bên kia mà giành chồng cậu đi."- mặt anh đen lại, đẩy Chí Hoành ra. Thật là khổ khi có mấy đứa bạn thích giỡn nhây.

-"Xí, không chơi với cậu nữa. Chồng yêu a, Tuấn Khải đi ngoại tình bỏ vợ một mình kìa."- Chí Hoành xụ mặt nhào qua bên kia, ôm tay còn lại của Nguyên chu môi nũng nịu.

-"À, được, chồng biết rồi để chồng băm nhân tình của cậu ta ra chút giận cho vợ nha."- Nguyên cười nói.

-"Thách cậu dám làm."- mặt anh đen thui, ôm cậu vào lòng, nhướng mày khiêu khích hai kẻ kia.

-"Khải, họ chỉ là nói đùa thôi mà."- cậu cười cười nhìn anh. Họ chỉ là nói đùa thôi mà anh làm gì mà tỏa sát khí ghê vậy.

-"Đùa cũng không được. Ai cho họ đem bảo bối của anh ra đùa hả ? Em là của riêng anh."- anh nhéo cằm cậu, bá đạo nói. Anh không muốn bất kì ai đụng đến cậu dù chỉ là lời nói chứ đừng nói tới hành động. Cậu đỏ mặt chui vào ngực anh mà trốn.

-"Chậc, bá đạo trên từng hạt gạo."- Nguyên xoa cằm cảm thán.

-"Kệ tôi. Mà hai người qua đây có chuyện gì ?"- anh mất kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi.

-"Ngày mai là sinh nhật 18 tuổi con trai nhỏ của Dịch tổng. Họ mới đưa thiệp qua, chúng tôi đem đến cho cậu xem."- Chí Hoành đột nhiên nghiêm túc rút tấm thiệp màu xanh được trang trí bắt mắt trong túi ra đưa cho anh.

-"Cảm ơn. Trùng khớp không ?"- anh nhíu mày nhìn tấm thiệp, siết chặt hơn vòng tay đang ôm eo cậu.

-"Trùng khớp."- Nguyên cũng nghiêm mặt gật đầu.

-"Có tìm được lí do không ?"- anh xoay qua nhìn cậu, mắt có một tia sáng kì lạ khó hiểu, nhàn nhạt hỏi.

-"Theo như điều tra là bị bắt cóc tống tiền, nhưng tên bắt cóc đã lấy tiền rồi trốn mất, không giao trả người."- Nguyên nhìn anh nói.

-"Vậy có đi tìm không ?"- anh đưa tay vuốt tóc cậu, đặt nhẹ một nụ hôn lên đó, xoay qua nhìn hai người hỏi.

-"Có. 20 năm nay luôn đi tìm."- Chí Hoành gật đầu.

-"Đã rõ rồi ha. Ngày mai là ngày tốt đó."- Nguyên nhếch môi cười, một nụ cười đầy hàm ý.

-"Ừ, cứ quyết định vậy đi."- anh thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, tay xoa xoa mi tâm.

-"Anh có sao không ?"- cậu nhìn sắc mặt anh không được tốt, lo lắng hỏi. Biểu hiện của anh nãy giờ cũng rất lạ, tuy cậu không hiểu 3 người đàn ông này nói gì nhưng chắc chuyện đó rất quan trọng.

-"Anh không sao."- anh nhìn cậu cười cười, lắc đầu.

-"Aiya, cậu lo cái gì chứ ? Trước sau cũng gặp, huống hồ gì cậu đã quen biết gần 10 năm nay rồi. Không ai đi từ chối cậu đâu mà lo, rể quí đó nha."- Chí Hoành lại quay trở về cái tính nết xưa, cười cười nhìn anh nháy mắt.

-"Cậu câm miệng đi. Đừng có tàm phào."- anh nhíu mày cầm cái gối dựa phi thẳng vào mặt Chí Hoành.

-"A, Tuấn Khải, cậu là tên bạc tình. Muốn giết vợ lớn đưa vợ nhỏ lên ngôi à. Nguyên Nguyên a, cậu ta hất hủi tôi kìa. . . hức. . ."- Chí Hoành né được cái gối, ủy khuất nhìn anh mếu máo, lại chui vào ngực Nguyên đóng kịch.

-"Được rồi, tôi biết. Cậu ta hất hủi cậu vậy cậu qua với tôi đi, tôi che chở cho. Tôi bảo đảm mình không bắt cá 2 tay, bạc tình, bá đạo như cậu ta đâu a."- Nguyên ôm Chí Hoành vào lòng cười nói.

-"Ừm, chỉ có cậu tốt với tôi thôi. . . ."- Chí Hoành gật đầu, dùng tay giả vờ lau nước mắt.

-"Không còn chuyện gì nữa rồi. Hai cậu muốn ôm ấp thì ra đường mà ôm, biến khỏi nhà tôi đi."- mặt anh đen xì, lạnh giọng đuổi khách.

-"Cậu ngày càng đáng ghét, nhờ xong việc là đuổi đi không chút thương tiếc vậy đó. Chúng tôi đi, không phiền cậu tiễn a. Thiên Tỉ, tụi anh về đây, tạm biệt."- Nguyên ôm Chí Hoành đứng lên nhìn anh khinh khỉnh nói, chào cậu rồi rời đi.

-"Tạm biệt hai anh."- cậu vãy vãy tay.

-"Hai anh chờ em với, em muốn đi chung."- Tuyết Du cầm túi xách chạy theo hai người kia ra khỏi Vương gia. Chỉ còn anh và cậu ở lại

-"Bảo bối, ngày mai chắc sẽ rất vui."- anh nhìn cậu ôn nhu nói.

-"Vâng."- cậu không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu. Chuyện gì mà vui a ? Khó hiểu quá, nhưng cứ chờ thử xem. . . .

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro