Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, trước buổi tiệc 3 tiếng. Tuấn Khải gọi một đám người đến nhà, lôi cậu vào phòng, hết trang điểm rồi lại làm tóc, thử quần áo rồi lại thử giày. Loay hoay một hồi đến giờ dự tiệc cũng đã hoàn thành. Các nhân viên trang điểm được một phen xuýt xoa với vẻ đẹp của cậu.

Anh một thân vest đen phẳng phiu, cổ thắt nơ đen, giày da bóng loáng, tóc vuốt keo, trông vô cùng lịch lãm ngồi vắt chéo chân trên sofa ở phòng khách. Cậu từ trên cầu thang bước xuống, mặc trên người một bộ vest trắng ôm lấy thân hình chuẩn từng mi li mét của cậu, chân mang đôi giày trắng, tóc đánh chải gọn gàng, mặt trang điểm nhẹ. Trông cậu đẹp long lanh như một thiên sứ giáng trần vậy. Anh ngây ngốc ngắm mà không biết cậu đã đứng trước mặt từ khi nào. Cậu bật cười, đưa tay chọt chọt má anh:" Khải, anh làm gì mà mặt đao thế ?"

-"Hả ? À, không có gì. Em hôm nay rất đẹp a. Chúng ta đi thôi, không thì trễ mất."- anh sựt tĩnh lại, vòng tay ôm lấy eo cậu cười ôn nhu nói.

-"Vâng."- cậu cười nhẹ gật đầu.

Anh để cậu ngồi vào chiếc siêu xe của mình, đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái nhấn ga lái xe rời đi. Chiếc xe lao nhanh trên đường, vào đến trung tâm thành phố, dừng lại trước cửa khách sạn Dương Thiên - thuộc sự quản lí của Dịch Thị, tập đoàn lớn thứ hai Châu Á. Phóng viên đứng đầy cửa, đèn led của máy ảnh chớp nháy liên hồi chụp lại các vị khách lớn đi vào buổi tiệc.

Anh mở cửa xe bước xuống, khuôn mặt lạnh như tiền đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho cậu, nhìn cậu mặt liền ôn nhu thấy rõ. Các phóng viên được một phen kinh ngạc, chẳng phải bao nhiêu năm qua tổng tài của Vương Đại luôn luôn xuất hiện một mình, chưa từng thấy có một nhân tình nào đi bên cạnh, sao hôm nay lại có một người con trai xinh đẹp đi dự tiệc cùng chứ ? Họ đâu thể bỏ qua chuyện lớn này, ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều bài báo hay. Anh cứ mặc kệ họ, vòng tay ôm eo cậu đi vào trong. Đi thẳng đến chỗ Vương Nguyên và Chí Hoành đang đứng cùng một cậu trai trẻ, dễ thương.

-"Dịch thiếu, chúc mừng sinh nhật !"- anh lên tiếng, trên mặt mang theo một nụ cười xả giao, đưa tay ra nói.

-"A, Vương tổng, cảm ơn ngài."- Dịch Dương Thiên Nam tươi cười bắt lấy tay anh, đảo mắt qua nhìn cậu.

-"Phải rồi Dịch thiếu, giới thiệu với cậu đây là vợ sắp cưới của tôi - Dịch Dương Thiên Tỉ."- anh kéo cậu lên phía trước nhếch mép cười, miệng từng chữ một nhấn mạnh tên cậu. Hai người kia nhìn nhau một cái cười cười

-"Chào Dịch thiếu."- cậu nhìn anh một cái rồi tươi cười gật nhẹ đầu chào Thiên Nam.

-*Xoảng* "Dịch. . .Dương. . .Thiên. . . Tỉ."- Thiên Nam đứng sững người, ly rượu trên tay rớt xuống sàn nhà bể nát, nhìn cậu miệng lấp bấp.

Nghe tiếng động, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này. Một người đàn ông và một người đàn bà trung niên đi lại chỗ 5 người họ.

-"Thiên Nam, con không sao chứ ?"- Tô Hòa - mẹ của Thiên Nam lên tiếng hỏi.

-"Thiên Nam, đã xảy ra chuyên gì ?"- Dịch Dương Thiên Phong - ba của Thiên Nam nhíu mày hỏi.

-"Dịch tổng, chúng ta vào phòng nghỉ nói chuyện một chút được không ?"- anh nhếch mép cười chen ngang nói.

-"À, Vương tổng. Tất nhiên là được."- ông Dịch cười cười gật đầu.

Bảy người cùng nhau đi vào phòng nghỉ. Đợi 5 người kia ngồi rồi anh mới ôm cậu đứng ở đầu bàn lên tiếng.

-"Thiên Thiên, em chào ba mẹ và em trai mình một tiếng đi."- anh nhìn cậu, đưa tay chỉ ông bà Dịch và Thiên Nam.

-"Hả ?"- cậu trợn mắt nhìn anh.

-"Vương. . . Vương tổng, ngài nói gì vậy ?"- ông Dịch đứng lên lắp bắp nhìn anh rồi lại nhìn cậu.

-"Dịch tổng, 20 năm trước con trai lớn của ngài bị người ta bắt cóc tống tiền, nhưng tên bắt cóc đã lấy tiền và trốn mất, không trả con lại cho ngài phải không ?"- Vương Nguyên nhìn ông Dịch cười cười.

-"Đúng vậy."- ông Dịch buồn bã gật đầu.

-"Thật may cho ngài, tên bắt cóc cũng còn chút lương tâm, đã đem con của ngài bỏ ở cô nhi viện Thiên Gia và còn để lại cho đứa nhỏ một cái tên đúng như ngài đã đặt. Đứa nhỏ đó đã được các nữ tu sĩ nuôi nấn, dạy dỗ, cho ăn học thành một con người tốt."- Chí Hoành gật đầu cười nói.

-"Và người đứng trước mặt ngài đây, chính là đứa nhỏ bị bắt cóc năm đó, con trai lớn của ngài - Dịch Dương Thiên Tỉ. Người mà ngài 20 năm nay luôn đi tìm nhưng không có một chút tin tức đó. Còn đây là bản xét nghiệm ADN chúng tôi đã làm, sự thật chứng minh cậu ấy chính là con của ngài, nếu không tin ngài vẫn có thể đi kiểm nghiệm lại."- Vương Nguyên típ lời, đặt một sấp giấy lên bàn.

-"Con trai tôi. . ."- ông Dịch cầm bản xét nghiệm lầm bầm đưa mắt đỏ ngập nước nhìn cậu. Bà Dịch giật lấy sấp giấy mà xem, nước mắt tuôn trào lăn dài trên mặt, đứng không vững ngã xuống được Thiên Nam đỡ lấy. Thiên Nam mắt cũng đỏ lên nhìn cậu.

-"Thiên Tỉ, là con thật sao ? Con của mẹ đã về rồi sao ? Bao lâu nay mẹ cũng tìm được con rồi. Thiên Tỉ à, mẹ nhớ con lắm, rất nhớ con. . ."- bà Dịch chạy qua ôm chầm lấy cậu nghẹn ngào nói, nước mắt của sự hạnh phúc vỡ òa lăn dài trên mặt bà.

-"Con. . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro