Chap 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Con. . . ."- cậu đứng sững người, nước mắt không biết tự bao giờ đã rơi xuống. Nghe chuyện mọi người nói nãy giờ mà cậu không tin nổi vào tai mình. Sự thật về quá khứ của cậu là đây sao ? Cậu có ba mẹ, còn có cả em trai nữa ? Thân thế của cậu thật ra là đại thiếu gia của một tập đoàn lớn như vậy sao ?. . . .Đây là một cú sốc quá lớn với cậu. Cậu đưa mắt nhìn anh, anh cười nhẹ, gật đầu với cậu.

-"Thiên Tỉ, con trai của ta, thật sự là con rồi. Ông trời đã không phụ lòng ta, đã đưa con trở về."- ông Dịch đi lại chỗ cậu, vuốt tóc cậu cười cười, nước mắt cũng chảy ra.

-"Anh hai, bao lâu nay nghe ba mẹ nói về anh, bây giờ em cũng đã được gặp anh rồi."- Thiên Nam cũng tiến đến ôm chặt cậu nói.

-"Tuấn. . . Tuấn Khải. . . ."- cậu lấp bấp gọi anh. Cậu thật sự mất hết phương hướng rồi. Mọi chuyện quá bất ngờ, cậu muốn có thời gian để chấp nhận sự thật này.

-"Anh đây, em có làm sao không ?"- anh đi lại đỡ lấy tay cậu, nhìn sắc mặt cậu tái đi anh cũng rất lo lắng.

-"Em. . . em muốn về nhà."- cậu nghèn nghẹn ở cổ nói, cả cơ thể mất hết sức lực dựa vào ngực anh, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Cậu bây giờ cần được yên tĩnh, không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào nữa.

-"Được, anh đưa em về. Dịch tổng, tôi nghĩ Thiên Thiên cần thời gian để chấp nhận. Tôi đưa cậu ấy về nhà, khi nào cậu ấy bình tĩnh lại tôi sẽ báo cho ngài."- anh gật đầu, nhìn ông Dịch nói. Cậu trai nhỏ trong lòng anh giờ phút này thật là yếu đuối, chỉ có anh mới có thể ở bên cậu, giúp cậu ổn định lại tinh thần.

-"Được, vậy nhờ Vương tổng, hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện. Thật sự cảm ơn ngài nhiều lắm."- ông Dịch đỡ lấy bà Dịch đang khóc nấc lên, nhìn cậu nằm trong lòng anh nói.

-"Vâng, vậy chúng tôi đi trước. Chào ngài."- anh gật nhẹ đầu sau đó ôm cậu đi ra ngoài.

-"Ông xã, Thiên Tỉ của chúng ta. . ."- bà Dịch nhìn theo bóng cậu mà khóc lớn.

-"Dịch tổng, phu nhân, Dịch thiếu. Ba người không cần lo, Thiên Tỉ chỉ là bị sốc thôi. Cậu ấy hơn một tháng nay ở nhà Tuấn Khải, luôn được chăm sóc rất tốt. Vài ba ngày nữa tâm trạng cậu ấy tốt hơn sẽ tìm mọi người thôi. Vậy chúng tôi cũng xin phép đi trước, tạm biệt."- Vương Nguyên cười cười nói xong sau đó cũng cùng Chí Hoành rời đi. Để lại ba người nhà họ Dịch ở đó.

-------------------------------------------------------------

Có lẽ mệt mỏi do khóc quá nhiều nên cậu đã ngủ gục trên xe. Anh mở cửa xe bước xuống, nhẹ nhàng bế cậu lên phòng ngủ. Đặt cậu xuống giường, anh đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt còn vươn trên mi của cậu rồi đứng lên vào phòng tắm thay đồ. Khi bước ra, anh khẽ giật mình, cậu đã thức từ khi nào, nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà, hai bên khóe mắt nước lại tiếp tục chảy. Anh đau lòng đi lại nằm kế bên, kéo cậu ôm vào lòng thì thầm:" Bảo bối, em sao lại khóc nữa rồi ?"

-"Khải. . . những điều lúc nãy có phải sự thật không ?. . . .Em có ba, mẹ, còn có cả em trai, họ đang đứng trước mắt em, ôm em vào lòng, còn gọi tên em nữa."- cậu vùi mặt vào ngực anh mà khóc nức nỡ. Anh nói đi, nói với cậu đó không phải là mơ, cậu không muốn điều đó chỉ là giấc mơ của cậu đâu. Một gia đình mà cậu ước ao nay đã thành hiện thực, cậu không muốn nó tan biến mãi mãi.

-"Bảo bối, ngoan đừng khóc nữa a. Tất cả đều là sự thật, một sự thật không thể thay đổi. Họ chính là gia đình của em, những người cùng với em mang trong mình một dòng máu, người ta gọi đó là huyết thống. Khi xưa, không phải là họ bỏ rơi em, mà là do người khác có mưu đồ xấu đã chia rẽ gia đình em. Em hãy bình tĩnh lại, chấp nhận họ để họ ở bên cạnh em, cùng em tạo lập lại đoạn hồi ức đẹp về gia đình mà em đã bỏ lỡ, có được hay không ?"- anh yêu thương lau nước mắt, nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai cậu.

-"Được. . ."- cậu gật đầu, đưa tay lau đi nước mắt, vòng tay ôm chặt lấy anh thắt lưng anh.

-"Em yên tâm, anh sẽ ở bên em, giúp em chấp nhận sự thật này. Đừng lo lắng gì hết. Thời gian chúng ta còn rất nhiều a."- anh nhận ra sự bất an của cậu, đưa tay vuốt vuốt tấm lưng mảnh mai ấy chấn an tinh thần cậu.

-"Vâng."- cậu nhỏ giọng nói. Thật sự lòng cậu đang rất loạn nhưng có anh ở bên an ủi như vậy cậu cảm thấy tốt hơn nhiều. Chắc cậu đã không chọn sai điểm dừng của đời mình . . .

-"Vậy giờ em ngủ chút đi. Cả ngày mệt mõi rồi. Bảo bối ngủ ngon."- anh hôn nhẹ lên trán cậu nói.

Cậu nghe lời anh nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Anh nghe tiếng thở đều biết cậu đã ngủ, lòng cũng nhẹ hơn một phần.

-"Bảo bối, anh sẽ luôn ở bên em, dù có bao nhiêu gian khó anh cũng sẽ giúp em vượt qua. Quãng đời còn lại em hãy giao cho anh, cứ dựa dẫm vào anh, đặt niềm tin nơi anh, anh sẽ không phụ lòng em. Anh xin hứa. . . Anh yêu em. . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro