Chap 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, là một buổi sáng đẹp trời, Tuấn Khải bị đánh thức bởi một cuộc gọi. Sau khi nghe máy, anh rời giường đi vscn rồi thay một bộ đồ nghiêm chỉnh. Bước ra khỏi nhà tắm, nhìn Thiên Tỉ ngủ say trên giường, anh nhếch khóe môi nở một nụ cười tươi, đến bên cạnh hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi mới đi ra khỏi phòng. Trước khi ra ngoài anh không quên căn dặn quản gia lo bữa sáng cho cậu.

Anh lái xe đến một nhà hàng cao cấp, đỗ xe rồi đi vào trong. Quản lí thấy anh liền cúi đầu chào, dẫn lối cho anh đến một phòng VIP. Anh đưa tay lên lịch sự gõ cửa, một giọng nói trầm ấm vang lên:" Mời vào."

-"Chào Vương tổng."- ông Dịch nhìn anh đi vào đứng lên cười tươi chào.

-"Chào bác trai, ở đây không phải công ty, bác cứ gọi con Tuấn Khải là được."- anh cười nhẹ ngồi xuống ghế đối diện anh.

-"Được a, Tuấn Khải. Chúng ta vừa ăn sáng vừa nói chuyện được không ?"- ông Dịch cười cười nói.

-"Vâng."- anh gật đầu.

Món ăn được bày lên, ông Dịch bưng ly trà hớp một ngụm rồi nhìn anh hỏi.

-"Tuấn Khải, sáng sớm gọi con ra nói chuyện như vậy có phiền không ?"

-"Dạ, không sao. Con không thấy phiền đâu."- anh lắc đầu cười cười.

-"Ừ, vậy Thiên Tỉ như thế nào rồi ?"- ông Dịch lo lắng hỏi.

-"Bác yên tâm, cậu ấy rất ổn, đã bình tĩnh lại rồi. Nếu được, ngày mai con sẽ đưa cậu ấy sang Dịch gia để gặp mặt mọi người."- anh cười nhẹ nói.

-"Cảm ơn con rất nhiều. Nhờ có con mà ta mới tìm được Thiên Tỉ, thật sự ta không biết nên hậu tạ con như thế nào mới đủ."- ông Dịch áy náy nhìn anh.

-"Bác không cần hậu tạ con, đó là điều con nên làm."- anh xua tay nói.

-"Vậy ta có thể hỏi con vài câu không ?"- ông Dịch e dè hỏi.

-"Bác cứ hỏi."- anh gật đầu.

-"Ừm, quan hệ hiện giờ của con và Thiên Tỉ là như thế nào vậy ?"- ông Dịch nhìn anh trầm giọng hỏi. Ngày hôm qua, Thiên Nam có nói với ông anh giới thiệu cậu là vợ sắp cưới của mình, Vương Nguyên còn nói là anh và cậu ở chung nữa, ông cũng nhìn thấy anh và cậu có nhiều biểu hiện thân mật làm ông muốn biết rõ hơn.

-"Dạ, con cũng không dấu bác. Con và Thiên Thiên đã đăng kí kết hôn rồi."- anh nhìn ông nghiêm túc nói.

-"Hai đứa đã đăng kí kết hôn rồi sao ?"- ông Dịch ngạc nhiên nhìn anh.

-"Dạ đúng, hơn một tháng rồi ạ. Con đã tính sau hai tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng bây giờ con đã tìm lại được gia đình cho cậu ấy, nên con vẫn muốn xin phép ý kiến của hai bác trước."- anh nhìn ông nói. Đây cũng chỉ là hình thức, anh biết cậu đã chấp nhận anh, mà giữa hai người còn có tờ giấy kết hôn ràng buộc. Cho dù ông không đồng ý cũng không được.

-"Con thật sự yêu thương Thiên Tỉ chứ ?"- ông Dịch nghiêm giọng hỏi.

-"Thật sự. Con là một lòng một dạ với cậu ấy."- anh khẳng định.

-"Nếu con đã nói vậy thì ta cũng không nói gì nữa, chuyện này cũng coi như báo đáp ân tình của con với nhà ta. Ta chấp nhận con là con rể của mình. Chuyện hôn lễ con cứ quyết định, ta không có ý kiến. Chỉ cần con thật lòng yêu thương, ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cho thằng bé là được. Ta đặt niềm tin vào con."- ông Dịch gật đầu nói. Ông tin anh, gần 10 năm nay ông cùng anh hợp tác trên thương trường. Ông cũng hiểu được con người của anh, nói được là làm được, không bao giờ thất hứa. Anh là người hoàn hảo, ông có thể yên tâm mà giao cậu cho anh. Có một đứa con rể tốt như anh ông còn đòi hỏi gì hơn.

-"Con cảm ơn. Con sẽ không làm người thất vọng. Thưa ba vợ."
.
.
.
----------------------------------------------------------

Anh về nhà thì nhìn thấy cậu ngồi thẫn thờ ở phòng khách. Cười cười đi lại ngồi kế bên, vòng tay ôm eo cậu, ôn nhu nói:" Bảo bối, em ăn sáng chưa ? Ngồi suy nghĩ gì đấy ?"

-"À, hả ? Anh mới về. Em ăn sáng rồi. Anh vừa đi đâu vậy ? Anh ăn sáng chưa a ?"- cậu bừng tỉnh, cười nhẹ hỏi anh.

-"Anh có vài chuyện ở công ty. Anh cũng đã ăn sáng rồi."- anh vuốt tóc cậu nói.

-"Ừm. Khải, em thật sự cảm ơn anh. Nhờ có anh mà em đã tìm lại được gia đình của mình. Em rất hạnh phúc."- cậu vòng tay ôm chầm lấy thắt lưng anh, tựa đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói.

-"Không cần cảm ơn anh, em hạnh phúc là được. Anh nguyện làm tất cả vì nụ cười của vợ anh."- anh cười cười nói, tay vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ của cậu.

-"Xí, ai là vợ anh hả ? Mà bây giờ em cũng đã tìm lại được ba mẹ của mình, chuyện ở quá khứ em cũng nhớ rất rõ a. Vậy anh có gì muốn nói với em không ?"- cậu khoanh tay trước ngực nhìn anh. Tại sao lúc trước anh phải nói dối là cậu bị mất trí nhớ chứ ? Mà mọi chuyện giờ đã rõ như vậy rồi, anh còn định nói dối cậu thêm bao lâu đây ? Bây giờ cho dù anh có nói sự thật cậu cũng sẽ không bỏ anh mà chạy mất đâu. Cậu rất hiếu kì, phải hỏi cho rõ mới được, không thì cậu nghẹn mà chết mất.

-"Không. Anh có dấu em gì đâu mà phải nói chứ ?"- anh bày ra bộ mặt vô tội nhìn cậu.

-"Không có sao ? Vậy anh ngồi đó mà suy nghĩ đi. Nghĩ ra rồi thì nói với em."- cậu bực mình hừ một tiếng, đứng dậy phủi mông bỏ lên phòng. Anh nhìn theo bóng cậu mà nhếch môi cười.

-"Vợ ngốc, anh không muốn nói bây giờ, tuy anh biết em sẽ không bỏ anh mà đi. Lúc trước chỉ là do tình thế ép buộc anh mới phải làm, nhưng anh sẽ nhanh chóng nói rõ cho em biết thôi, em chờ thêm một chút đi. . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro