Chap 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 ngày sau.
Sáng sớm, một buổi sáng bình thường như mọi ngày, nhưng hôm nay Thiên Tỉ sẽ đến Dịch gia gặp mặt ba mẹ mình. Cậu thức rất sớm, cứ lăn qua lăn lại khiến anh cũng phải thức sớm. Anh nhìn đồng hồ chỉ mới có 5h hơn, xoay qua nhìn cục bông đang lúc lắc trong ngực cười cười:" Bảo bối, em làm gì mà thức sớm rồi cứ nhúc nhích quài vậy sao anh ngủ được ?"

-"A, em làm anh thức giấc sao ? Em xin lỗi, tại em không ngủ thêm được nữa."- cậu nhìn anh nhỏ giọng nói.

-"Em đang hồi hộp sao ?"- anh hôn nhẹ lên môi cậu hỏi.

-"Vâng."- cậu gật đầu. Cậu thực là đang rất hồi hộp đó, cả đêm chẳng ngủ được bao nhiêu hết. Cứ nằm trằn trọc suy nghĩ hết cái này đến cái khác.

-"Em sao lại hồi hộp chứ ? Chỉ là đi gặp ba mẹ thôi mà. Đừng lo lắng quá. Nếu đã không ngủ được nữa thì thức đi, cùng anh xuống lầu ăn sáng nha."- anh cười cười kéo cậu ngồi dậy.

-"Vâng."- thà thức dậy đi ăn sáng còn hơn cứ nằm đây lăn lóc.

Anh cùng cậu vscn, thay đồ rồi xuống lầu ăn sáng. Cậu cứ lóng nga lóng ngóng, đứng ngồi không yên, chạy tới chạy lui như con gái sắp về nhà chồng vậy làm anh cứ ôm bụng cười quài.

9h, anh cùng cậu ngồi vào xe đến Dịch gia, xe dừng lại trước cổng, ông bà Dịch và Thiên Nam đang đứng đợi. Anh bước xuống giúp cậu mở cửa xe đi ra, sau đó nắm tay cậu đi vào nhà.

-"Chào hai bác, Thiên Nam."- anh cúi đầu chào.

-"Chào con."- ông bà Dịch cười cười.

-"Chào anh."- Thiên Nam gật đầu.

-"Thiên Thiên, em chào ba mẹ và em trai mình đi."- anh kéo cậu đang nấp sau lưng mình ra trước cười nói.

-"Con. . . Chào ba mẹ. . . Thiên Nam."- cậu cúi đầu, nói lí nhí trong miệng.

-"Thiên Tỉ, con không cần sợ, chúng ta vào nhà rồi nói a. Mọi người cũng vào nhà đi."- bà Dịch đi lại cười hiền nắm tay cậu dắt vào trong.

Ông Dịch, Thiên Nam và anh cũng đi vào. Bà Dịch kéo cậu ngồi xuống sofa nhỏ nhẹ nói:" Con trai, đây là nhà của chúng ta, con cứ tự nhiên, không cần ngại. Không quen từ từ cũng sẽ quen thôi."

-"Dạ, mẹ."- cậu gật đầu nhìn bà cười nhẹ.

-"Thiên Tỉ, ta chờ tiếng mẹ này của con hơn 20 năm rồi, cuối cùng ta cũng được nghe."- bà Dịch xúc động ôm cậu vào lòng, nước mắt lại trào ra.

-"Bà à, sao lại khóc nữa rồi, con mới về bà phải vui chứ sao cứ khóc quài vậy."- ông Dịch kéo vợ ra lau nước mắt cười nói.

-"Đúng rồi đó mẹ, mẹ cứ khóc quài. Anh hai cũng muốn khóc rồi kìa."- Thiên Nam cũng cười cười nói.

-"Thiên Thiên, đừng khóc, vui lên nào. Nghe anh nói, anh hiện có việc phải đi công tác vài ngày. Trong mấy ngày này em cứ ở đây làm quen với ba mẹ, anh đi về sẽ qua tìm em có được không ?"- anh cười cười, đưa tay lau đi nước trên khóe mắt của cậu nói.

-"Vâng, em biết rồi. Anh đi cẩn thận."- cậu cười tươi gật đầu. Không có anh cũng không sao, cậu sẽ từ từ làm quen được thôi.

-"Được, anh đi đây, tạm biệt em. Chào hai bác con đi, tạm biệt Thiên Nam."- anh đứng lên nhìn mọi người nói.

-"Ừ, con đi cẩn thận."- ông bà Dịch gật đầu.

-"Tạm biệt anh rể."- Thiên Nam nhìn anh cười cười vãy tay.

Anh xoay người rời đi ra ngoài, lên xe rời khỏi Dịch gia. Cậu ở lại cùng ba mẹ và em trai trò chuyện, tâm sự, đi tham quan nhà, dùng cơm, . . . Cậu lúc đầu còn e ngại nhưng cũng nhanh chóng thích ứng được. Vui vẻ hòa cùng mọi người thành một gia đình hạnh phúc. Bây giờ cậu đã hiểu cảm giác có gia đình ở bên là như thế nào. . . .
-----------------------------------------------------

Anh nói với cậu là đi công tác nhưng chỉ là nói dối, hiện tại anh đang ở Vương Đại xem xét hợp đồng. Văn phòng vô cùng an tĩnh, cánh cửa đột nhiên mở ra, chưa thấy người vào mà đã nghe tiếng vang vọng.

-"Vương Tuấn Khải. Cậu là tổng tài bận rộn, chúng tôi cũng là tổng tài cũng bận rộn vậy. Công ty của chúng tôi cũng cần phát triển a, sao hở ra có việc là cậu lại gọi chúng tôi như tên sai vặt của cậu vậy hả ? Đừng nói đây là cách yêu thương của cậu dành cho chúng tôi nha."- Chí Hoành phùng má ai oán, nhìn anh lớn tiếng nói. Anh vẫn cúi mặt xem hợp đồng.

-"Thôi nào, bớt nóng đi, chúng ta là bạn tốt của cậu ta mà. Giúp đỡ một chút cũng không sao a. Từ từ bắt cậu ta trả nợ là được. Tuấn Khải, hôm nay lại có việc gì nữa sao ?"- Vương Nguyên kéo Chí Hoành ngồi xuống sofa giúp cậu ta hạ hỏa, nhìn anh cười cười hỏi.

-"Đúng. Cần hai cậu giúp tôi chính thức ' ĐEM VỢ VỀ NHÀ '."- anh bây giờ mới ngẩn mặt lên, ngã ra sau ghế nhìn hai người nhếch mép cười nói.

-"Chính thức đem vợ về nhà, cậu định rước tôi hay cậu ta đây ?"- Chí Hoành nhướng mày nhìn anh cười cười, lại nổi máu chọc điên anh đó mà.

-"Aiya, cậu quên đi là được rồi. Người ta là rước đại thiếu gia của Dịch Thị đó, không có cửa cho tôi và cậu đâu. Nếu chúng tôi giúp cậu thì được gì hả ?"- Nguyên cười cười nói với Chí Hoành rồi nhìn anh hỏi.

-"Kết thông gia. Người thừa kế Vương Đại."- anh nhàn nhạt phun ra mấy chữ đầy ẩn ý.

-"Nè, tôi có nói là sẽ lấy cậu ta. . .ưm. . ."- Chí Hoành hét lên nhưng bị Vương Nguyên bụm miệng lại, ôm vào lòng không cho nói. Nguyên thì thầm vào tai Chí Hoành:" Cậu sẽ lấy tôi thôi, bé cưng."- câu nói khiến Chí Hoành cứng đờ, không nhúc nhích nữa.

-"Ok, nói nhớ giữ lời. Chúng tôi nhất định sẽ sinh một đứa con gái để lấy người thừa kế của Vương Đại."- Nguyên nhìn anh cười cười.

-"Được."- anh gật đầu, nhếch môi cười.

END.
------------------------------------------------------
Đọc rồi cho tui xin ☆ với cmt nha ! Cảm ơn mấy cô nhìu !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro