Chap 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau. Sáng sớm, tất cả các mặt báo lớn liên tục đua nhau đăng chỉ có một tin tức 'Tổng tài của tập đoàn Dịch Thị đã tìm được con trai lớn thất lạc 20 năm nay'. Bài báo làm cho mọi người chấn động. Nhưng tại phòng tổng tài của Vương Đại thì ngược lại, có ba người đàn ông đang an nhàn uống trà đọc báo.

-"Cải Cải à, hoàn thành bước một rồi nha !"- Chí Hoành quăn tờ báo lên bàn, hai tay chóng cằm, mắt nhìn anh chớp chớp cười nói.

-"Này, ai cho cậu dùng ánh mắt đó mà nhìn cậu ta hả ?"- Vương Nguyên ăn giấm, kéo Chí Hoành vào lòng không vui nói.

-"Xì, tôi nhìn cậu ta như thế nào là quyền của tôi. Cậu lấy quyền gì mà cấm cản tôi hả ?"- Chí Hoành vểnh môi hỏi lại.

-"Quyền gì à ? Chồng chưa cưới của cậu có được không ? Có nhẫn làm chứng rồi nha."- Vương Nguyên nhếch môi cười, đưa bàn tay trái của hai người lên nhìn chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út nói.

-"Hừ, tôi đúng là đui mù mới nhận lời cầu hôn của một tên dở dở ương ương như cậu."- Chí Hoành hừ một tiếng, bĩu môi xoay qua nhìn chỗ khác.

-"Hai người cũng quá nhanh ha. Tiến hành bước hai cho tôi đi."- Tuấn Khải nhếch mép, hớp một ngụm trà nhàn nhạt nói.

-"Được."

-------------------------------------------------------

Tại Dịch gia, cậu đang cùng bà Dịch uống trà thì Vương Nguyên gọi đến, bảo cậu hãy đi ra cổng. Cậu không biết để làm gì cũng nghe lời đi ra. Trước cổng, có một cô bé dễ thương khoảng 8t đang đứng đó cầm một bông tulip đỏ. Thấy cậu thì đi đến cười nói:" Tặng anh a, anh hãy cầm bông hoa này đi theo đường lớn đến công viên hoa Hàm Dương nha."- tặng hoa cho cậu rồi cô bé liền chạy đi.

Cậu ngơ ngác nhìn bông hoa rồi quyết định bước đi. Đường lớn hôm nay rất lạ, người đều đứng nép qua hai bên nhường đường cho cậu. Cậu khó hiểu nhưng vẫn bước tiếp, rồi từ đâu có một đôi nam nữ đi trước mặt cậu, tặng cậu hai bông hoa tulip đỏ nữa:" Tặng cậu, cứ theo lối này mà đi tiếp nha."- nói rồi cũng đi mất.

Cậu cầm ba bông hoa tiếp tục theo đường lớn hướng công viên hoa mà đi. Trên đường cậu đã gặp được 98 người và nhận được 98 bông hoa tulip đỏ. Đứng trước cửa công viên, cậu ôm bó hoa lớn trước ngực, nhìn cổng công viên gắn đầy bong bóng đỏ hình trái tim mà ngạc nhiên. Từ sau lưng cậu có hai cô bé đi đến, nắm tay cậu kéo vào trong.

Vào bên trong cậu đứng sững người. Giữa công viên có treo cao một tấm bảng lớn đề 6 chữ 'Thiên Tỉ, làm vợ anh nhé !'. Phía dưới là một vườn hoa tulip lớn, giữa vườn hoa là một người đàn ông anh tuấn, mặc áo sơmi trắng, tay cầm một bông hoa tulip tươi cười, nụ cười ấy làm cậu ngay ngốc. Anh bước đến trước mặt cậu, rút trong túi ra một hộp nhỏ màu đỏ, mở ra bên trong là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Anh một chân quỳ, một chân trụ, hướng hoa và nhẫn về phía cậu, cười tươi nói:" Thiên Thiên, đủ 99 bông hoa tulip đỏ rồi. Làm vợ anh nhé !"

-"Đồng ý đi. Đồng. . . ."- xung quanh mọi người đứng vây lại thành một vòng tròn lớn, vỗ tay hô to.

-"Em đồng ý."- cậu gật đầu, nhận lấy bông hoa, nước mắt hạnh phúc liền trào ra. Cậu thật không ngờ anh lại có thể vì cậu - người con trai mới quen chưa đầy hai tháng mà tốn công sức tìm lại gia đình cho cậu rồi bây giờ còn bày ra một màn cầu hôn lãng mạng như vậy. Tình yêu của anh dành cho cậu quá lớn, cậu không biết phải đáp trả như thế nào cho đủ.

Anh đứng dậy, lấy nhẫn ra đeo cho cậu, đưa tay lau đi nước mắt của cậu. Nhẹ nhàng nói:" Thiên Thiên, Anh yêu em."

-"Khải, Em cũng yêu anh."- cậu ghẹn ngào nói. Trong lòng cậu thật ra đã vượt xa hơn chữ yêu rồi nhưng cậu chẳng biết làm sao để mà diễn tả nó.

Anh kéo cậu ôm vào lòng, một câu yêu từ miệng cậu phát ra đủ làm cho lòng anh hạnh phúc không nguôi. Anh nguyện dùng tất cả mọi thứ mình đang có để đổi lấy sự hạnh phúc cho cậu. Được ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cho cậu, anh không còn đòi hỏi gì hơn.

Mọi người xung quanh được dịp cảm thán, một màn cầu hôn thật ngọt ngào. . . .

-------------------------------------------------------

Anh ôm cậu ngồi vào trong xe, nãy giờ cậu cứ khóc mãi không thôi. Anh cười đưa tay lau nước mắt cho cậu hỏi:" Bảo bối, em bị làm cho cảm động đến mức khóc không thể ngừng à ?"

-"Ừm, em rất cảm động. Khải, cảm ơn anh."- cậu ôm lấy anh nhỏ nhẹ nói, ngoài cảm ơn ra cậu không biết nói gì nữa.

-"Không cần cảm ơn anh. Đó là những gì em xứng đáng có được."- anh vuốt nhẹ lưng cậu nói.

-"Ừm, mà bây giờ em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi a. Anh có thể nói rõ cho em mọi chuyện về lời nói dối ngốc nghếch đó của anh được chưa ?"- cậu đẩy anh ra, chu môi nói.

-"Anh nói dối em khi nào chứ ?"- anh nghiên đầu hỏi.

-"Anh còn dấu em. Vậy hôm nay em sẽ nói rõ cho anh nghe, mọi chuyện từ lúc em biết nhận thức cho tới khi em 22t em đều nhớ rất rõ. Ngày em đi giao cơm bị xe anh tông phải là ngày 4 tháng 6, ngày em tĩnh lại vừa đúng một tuần sau là ngày 11 tháng 6. Vậy anh nói xem, em bị mất trí khi nào hả ? Những lời anh nói với em ở bệnh viện còn không phải là nói dối sao ? Anh mà không giải thích cho em, em sẽ tháo nhẫn trả cho anh đó."- cậu bất mãn nhìn anh, trợn mắt uy hiếp.

-"A. . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro