Chap 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này ai bóc tem tui tặng người đó chap sau nha ! Sắp có muối để ăn rồi đó. Chúc các cô đọc truyện vui vẻ !😊

--------------------------------------------------------

-"A, đừng. . . đừng mà, anh sẽ nói. Anh đúng là đã nói dối em. Hôm đó anh đang trên đường đến công ty thì không may xe anh tông phải em, khi vừa nhìn thấy em nằm dưới đất tim anh bỗng nhiên đập rất nhanh, rất mạnh. Hơn 10 năm qua anh chưa từng có cảm giác ấy với ai, anh liền nghĩ em là một nửa kia mà anh đang chờ đợi, nên anh không muốn để mất em. Anh đã quyết định nói dối vì bản thân mình, trong thời gian em hôn mê anh đã đi điều tra về em và tự mình lấy thân phận của em đi đăng kí kết hôn. Khi em tĩnh dậy thì mọi chuyện đã xong, hai người kia bị ép phải cùng anh diễn kịch để cho lời nói dối được hoàn chỉnh. Còn mọi chuyện về sau thì em đã biết rồi. Là bản thân anh ích kỉ, mong em hãy hiểu cho anh, chỉ tại tình thế bắt buộc, anh sợ em sẽ rời bỏ anh nên anh mới làm vậy để giữ chân em lại. Anh thực xin lỗi. . . . em sẽ không vì để chuyện này mà giận anh chứ ?"- anh hoảng lên, nhanh chóng bắt lấy tay cậu mà thành thật nói rõ. Dù sao bây giờ anh cũng đã xác định được vị trí của anh trong tim cậu rồi, vỡ kịch này anh dựng lên hạ màn sớm một chút cũng không sao.

-"Em sẽ đó."- cậu nhíu mày, chu môi nói. Mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, nha, không ngờ anh lại quá ư là phúc hắc, lợi dụng lúc con người ta gặp tai nạn mà dùng quyền lực giở trò ép hôn như vậy a. Cậu thật là nhìn lầm anh. . . .

-"Bảo bối, cho anh xin lỗi a, em đừng giận anh mà. Bỏ qua cho anh lần này đi. Anh hứa sẽ không nói dối em thêm một lần nào nữa hết."- anh làm ra bộ mặt đáng thương, ôm cậu vào lòng, thì thầm hứa hẹn bên tai cậu.

-"Thôi được, em chấp nhận. Nhưng nếu để em phát hiện ra anh nói dối em một lần nào nữa em sẽ không bỏ qua đâu đó."- cậu cười cười nói. Thôi thì cậu bỏ qua cho anh lần này. Cậu biết trong tiềm thức của mỗi con người ai cũng có tính chiếm hữu, gặp được thứ mình yêu thích thì liền sợ mất nó, muốn giữ chặt nó cho riêng mình mãi mãi. Anh như vậy và ngay cả cậu cũng như vậy thôi. . . .

-"Được, Thiên Thiên, cảm ơn em."- anh thở ra một hơi, cười đến sáng lạng, nhưng nụ cười này cũng đầy gian tà.

-"Ừm, anh cùng em về Dịch gia đi. Khi nãy em ra ngoài có nói với mẹ là chỉ đi một chút nhưng nãy giờ cũng khá lâu rồi đó. Em sợ mẹ sẽ lo a."- cậu đẩy anh ra nhỏ giọng nói.

-"Tuân lệnh vợ yêu. Nhưng trước khi đi anh phải làm một chuyện trước."- anh nhếch mép cười, không để cho cậu kịp phản ứng liền đặt tay ra sau gáy cậu, kéo cậu vào người áp môi mình lên môi cậu mà hôn. Tay còn lại của anh cũng không rảnh rỗi, cứ xoa xoa khắp người cậu

-"Ưm. . . ."- cậu trợn mắt nhìn anh một cái rồi cũng nhắm mắt lại vòng tay ôm lấy cổ anh, thuận theo anh mà dây dưa môi lưỡi, mặc kệ tay anh làm loạn trên người mình. Một hồi lâu sau anh mới buông cậu ra, môi nở một nụ cười xấu xa mà hình như vẫn chưa được thỏa mãn lắm, ba ngày rồi không gặp, anh thật nhớ đôi môi này của cậu, còn cả thân thể nhỏ bé này nữa a. Nhưng thật tiết, anh vẫn chưa có cơ hội ăn cậu, anh đành nuốt nước mắt mà chờ đợi tới ngày cưới thôi. . . .

-"Vương lợi dụng, lái xe nhanh đi."- cậu đỏ mặt, trừng mắt với anh một cái rồi xoay mặt ra bên ngoài. Anh không những phúc hắc mà còn hảo mặt dày nữa nha. Ở nhà đụng chạm lung tung thì không nói đi, hiện đang ở ngoài đường mà anh cũng giở trò nữa, nếu để người khác nhìn thấy chắc cậu xấu hổ mà chết mất. Cậu thật khó mà quản được thói quen tự tiện của anh như vậy a.

Anh chỉ cười cười không nói gì, nhấn ga lái xe chạy về Dịch gia. . . .

------------------------------------------------------

Hôm sau, vì buổi tối Thiên Tỉ phải cùng bà Dịch đi ra ngoài ăn cơm với mấy bà phu nhân tổng tài, nên bà Dịch dẫn cậu đi mua sắm ít quần áo. Khi đã dạo quanh một vòng khu mua sắm, mua đủ đồ cần thiết, cậu vui vẻ cùng bà đi ra cửa chờ tài xế đi lấy xe. Từ xa có một người đàn bà trung niên, trông rất sang trọng đi tới chỗ hai người cất giọng chào hỏi:" Dịch phu nhân, lâu quá không gặp rồi a. Đây có phải là con trai lớn của chị không ?"

-"Ồ, thì ra là Lý phu nhân, lâu quá không gặp. Đúng rồi a, đây chính là con trai lớn của tôi đó !"- bà Dịch tươi cười đáp.

-"Chào Lý phu nhân, con là Thiên Tỉ."- cậu cúi đầu cười chào một tiếng.

-"Chào con. Dịch phu nhân à, con trai chị quả là rất xinh nha. . . ."- Lý phu nhân gật đầu với cậu, xoay qua líu lo nói chuyện với bà Dịch. Bà Dịch cũng cười cười trò chuyện đáp lại.

Cậu đứng một bên lâu lâu có trả lời vài câu hỏi. Ánh mắt cậu khẽ đảo một lượt xung quanh. Bất ngờ, cậu thấy có một cô bé khoảng 3 - 4t, tay đang ôm gấu bông, vừa đi thẳng ra giữa đường lớn vừa khóc nhưng chẳng có ai đi ra ngăn cản, thật nguy hiểm. Cậu vội chạy nhanh ra đó kéo cô bé lại. Từ phía xa, có một chiếc xe tải đang chạy rất nhanh về phía cậu, cậu vẫn đứng ôm đứa bé dỗ dành chưa phát hiện ra. Mọi người xung quanh hốt hoảng lớn tiếng gọi cậu nhưng cậu vẫn không nghe.

-"THIÊN TỈ, CẨN THẬN. . . . ."

*RẦM. . . . . KÉTTTT. . . . .*

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro