Chap 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng cho AlneSgittarius !
Lặp lại câu nói cũ, chap này ai bóc tem tui tặng chap sau nha ! Cảm ơn các cô và chúc các cô đọc truyện vui vẻ !

-------------------------------------------------------

*RẦM. . . . . KÉTTTT. . . .*

Cậu nghe tiếng bà Dịch kêu lớn thì mới hoàn hồn, nhưng lúc này chiếc xe đã đến quá gần. Cậu theo quán tính ôm đứa bé vào lòng che chở cho nó. Chiếc xe tông thẳng vào cậu, hất cậu văng xa hơn 10m, đập đầu xuống đường, mắt cậu dần dần tối sầm lại và bất tĩnh, máu chảy đỏ một mảng đường lớn, đứa bé được cậu ôm trong lòng nên không sao, chỉ bị xay xác nhẹ, chiếc xe cứ tiếp tục chạy thẳng, tông tiếp vào cột đèn khiến đầu xe bể nát mới dừng lại được. Bà Dịch hốt hoảng, mặt tái mét, nước mắt ngắn dài, đỡ thân thể đầy máu của cậu vào lòng, nhờ mọi người xung quanh đưa cậu vào bệnh viện. . . .

----------------------------------------------------

Phòng họp tập đoàn Vương Đại.

*Xoảng*- Tuấn Khải đang ngồi họp, bất cẩn khiến tay va phải ly trà bên cạnh làm nó rớt xuống sàn nhà bể nát. Lòng ngực anh chợt nhói lên một cái, trong tâm trí bất ngờ xuất hiện hình ảnh của cậu. Anh đặt tay lên ngực trái xoa xoa, cảm giác này là sao chứ ? Sao cứ bồn chồn không yên vậy không biết ?

-"Tổng giám đốc, ngài không sao chứ ạ ?"- thư kí kế bên nhìn sắc mặt anh không ổn, cúi người khẽ hỏi.

-"Không sao. Tạm dừng tại đây đi. Tan họp."- anh lắc đầu, lạnh lùng nói rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.

Lòng anh đang nóng như lửa đốt, không biết cậu ở nhà có sao không ? Vừa đi vừa lấy điện thoại điện cho cậu, nhưng cậu đã tắt máy. Anh bắt đầu lo lắng, lấy điện thoại điện cho bà Dịch, vì anh biết bà luôn ở bên cạnh cậu, đi đâu cũng không rời nữa bước. Sau một hồi lâu cũng có người bắt máy, anh vội lên tiếng:" Bác gái, con là Tuấn Khải đây, Thiên Thiên đâu rồi ạ ? Sao con điện cho cậu ấy không được vậy ?"

-"Tuấn Khải. . . hức. . . Thiên Tỉ bị. . . . bị tai nạn giao thông rồi. . . . hức. . . ."- bà Dịch khóc nấc lên trong điện thoại.

-"Bác gái. . . . bác nói Thiên Thiên. . . . bị tai nạn sao ?"- anh như chết đứng, lòng ngực đau thắt, tay run run cố cầm chắc điện thoại hỏi lại bà.

-"Đúng vậy. . . hức. . . thằng bé đang ở bệnh viện Trung Ương. . . . con mau vào đây đi. . . ."

Biết được chỗ cậu đang ở, anh không nói gì nữa, lập tức cúp máy. Mở cửa phòng chạy ra ngoài, lên xe nhấn ga như điên đến bệnh viện. Sắc mặt anh ngày càng trắng đi, tin cậu bị tai nạn là một cú đánh như trời giáng với anh. Tại sao lại sảy ra chuyện này chứ ? Trong đầu anh liên tục hiện ra những hình ảnh của quá khứ. . . .hai chiếc xe hơi bễ nát, một người đàn ông và một người đàn bà kẹt trong xe, kính chắn gió phía trước bị bể, từng mảnh kính lớn đâm vào người họ, máu chảy khắp nơi. . . . Đó là ba mẹ anh, khi xưa họ cũng bị tai nạn giao thông mà chết. Ngày sinh nhật 18t của anh cũng là ngày ba mẹ anh ra đi. Sau khi chôn cất ba mẹ, anh đã ngồi một mình trong phòng tối, nhìn di ảnh ba mẹ mình mà thẫn thờ, đó là khoảng thời gian đen tối của đời anh. Ba tháng sau, rốt cuộc anh cũng chịu bước ra khỏi phòng, bắt đầu lại cuộc sống của mình. Từ ngày đó, anh trở thành một con người lạnh lùng, sống nội tâm, anh đã đứng lên thừa kế công ty của ba mình và nuôi lớn Tuyết Du, cho cô ăn học đàng hoàn. Anh không màn đến chuyện tình cảm yêu đương trong 10 năm liền, cũng không hề cặp kè với một ai bên cạnh, lại không biết như thế nào mà anh lại tự dưng không thích nữ nhân chạm vào mình, anh tưởng đâu là trái tim mình đã bị đóng băng rồi nhưng cho đến khi cậu xuất hiện. Anh như tìm lại được ánh sáng cho cuộc đời mình, tìm lại được niềm vui bị chôn vùi bao lâu qua. Nhưng giờ đây thì sao ? Cậu lại bị tai nạn thông giống như ba mẹ anh ngày đó. Cậu sẽ không bị gì phải không ? Nếu cậu mà có chuyện gì anh chắc sẽ không sống nổi mất. Thiên Thiên, cố gắng lên, đừng bỏ anh lại một mình, đừng để anh phải lạc lõng trong thế giới này nữa ! Từ mắt anh chảy ra hai dòng nước trong suốt, phải, đây là nước mắt, anh đã khóc, khóc lần đầu tiên sau 10 năm sống như người vô hồn, anh đã khóc vì cậu vì người mà anh quí hơn cả sinh mạng. . . .

Đến bệnh viên, anh lau vội nước mắt, chạy nhanh hết cỡ vào phòng cấp cứu. Đến nơi, một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt anh. Bà Dịch khóc đến nghẹn ngào được ông Dịch mắt cũng đã đỏ lên đỡ trong lòng, Thiên Nam như người mất hồn, ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào tường, mắt đỏ hoe, ngập nước trực chờ rơi xuống. Bước chân anh không vững, chậm chạp đi đến, anh nhìn ông bà Dịch, giọng khàn khàn:" Bác gái, bác trai, Thiên Thiên. . . ."

-"Tuấn Khải, Thiên Tỉ đã được đưa vào trong phòng cấp cứu rồi. Con bình tĩnh ngồi xuống đây chờ đi."- ông Dịch nhìn anh trầm giọng nói.

Ông vừa dứt lời, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, ông bác sĩ trung niên tháo khẩu trang bước ra. Trầm mặt hỏi :" Ai là người nhà của nạn nhân ?"

-"Là tôi. Cậu ấy sao rồi ?"- anh kích động chạy đến trước mặt ông bác sĩ, gấp gáp hỏi.

-"Thật xin lỗi, do vết thương ở đầu nạn nhân quá sâu và quá lớn khiến nạn nhân mất máu quá nhiều, cơ thể cũng bị gãy xương nhiều chỗ, sức khỏe của nạn nhân hiện tại cũng không được tốt nên khó mà chống cự nổi. . . .Chúng tôi đã cố găng hết sức, nạn nhân đã tử vong vào lúc 10h19'. Xin chia buồn cùng gia đình."- ông bác sĩ cúi đầu thông báo, cùng lúc đó trong phòng cấp cứu cũng đẩy xác chết đã được chùm khăn trắng ra ngoài.

Bà dịch bất ngờ bị một cú sốc lớn, ngất lịm đi trong vòng tay ông Dịch. Thiên Nam không kìm được nước mắt nữa, ngã quỳ xuống sàn nhà, cúi mặt khóc.

-"KHÔNG. . . . KHÔNG PHẢI ĐÂU. . . . THIÊN THIÊN NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG CHẾT NHƯ VẬY ĐÂU. . . . ."- lời ông bác sĩ nói như dao nhọn đâm thẳng vào tim anh. Nước mắt lại một lần nữa lăn dài trên mặt anh. Anh không kìm chế được mà hét lớn, nhào lại chỗ chiếc giường trắng, nắm khăn che thi thể kéo ra, gọi lớn:" THIÊN THIÊN. . . . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro