Chap 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tui tặng KTanhThoNguynSobi nha ! Cảm ơn các cô đã đọc truyện !

--------------------------------------------------------

-"THIÊN THIÊN. . . . . Đây. . . . bác sĩ, người này. . . là ai ?"- chiếc khăn trắng được anh kéo ra. Không khí xung quanh như ngưng đọng, người nằm trên giường không phải cậu mà là một người thanh niên lạ mặt, anh quay qua hỏi lại bác sĩ.

-"Người này chính là tài xế lái xe tải của vụ tai nạn khi nãy a. Không phải người nhà của ngài sao, vậy là đã có sự nhầm lẫn rồi, thật xin lỗi."- ông bác sĩ ngơ ngác nhìn anh rồi cúi người xin lỗi.

-"Vậy còn con trai tôi đâu ? Cậu thanh niên được đưa vào cùng lúc với người này đó ?"- ông Dịch thở ra một hơi, đỡ bà Dịch nằm vào lòng Thiên Nam, nhìn ông bác sĩ hỏi.

-"À, cậu thanh niên đó tình trạng hiện cũng khá xấu, vết thương ở đầu rất nặng, mất máu rất nhiều. Các bác sĩ đang làm phẫu thuật, không nói trước được như thế nào đâu. Khi nào hoàn thành chúng tôi sẽ thông báo tình hình cụ thể cho ngài. Vậy chúng tôi xin phép đi trước, chào ngài."- ông bác sĩ trầm mặt đáp rồi phất tay với các y tá đẩy thi thể kia cùng nhau rời đi.

-"Ba, con đưa mẹ vào phòng bệnh nghỉ một chút."- Thiên Nam đỡ bà Dịch nhìn ông nói.

-"Ừ, con đi đi. Khi nào anh con ra ta sẽ gọi con."- ông Dịch khẽ gật đầu.

Thiên Nam xoay người đỡ bà Dịch đi để hai người ở lại đó. Từ lúc ông bác sĩ rời đi, anh cứ đứng đó thơ thẫn, ông Dịch nhìn anh mà đau lòng, kéo tay anh ngồi xuống ghế, nhỏ giọng khuyên nhủ.

-"Tuấn Khải, con đừng quá lo lắng, Thiên Tỉ sẽ không sao đâu. Thằng bé sẽ tai qua nạn khỏi mà a."- từ lúc anh bước chân lên thương trường, lúc nào anh cũng mạnh mẽ đạp lên mọi chông gai thử thách để đi lên. Nhưng hiện tại, chỉ vì cậu mà hình tượng mạnh mẽ đó của anh đã hoàn toàn sụp đổ, thay vào là một hình tượng cô đơn, yếu đuối, không có điểm tựa, người ngoài nhìn vào cũng thấy thương tâm. Anh - một con người luôn tỏ ra lạnh lùng mà khổ tâm đến mức rơi nước mắt cũng đủ để ông hiểu tình yêu anh dành cho cậu nhiều như thế nào.

Nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy những lời ông nói. Trái tim anh như vỡ ra thành từng mảnh, đau đớn quặn thắt khắp cơ thể. Tâm trí anh cũng trống rỗng, chỉ còn vang vọng lại những lời bác sĩ nói khi nãy "Tình trạng khá xấu, vết thương rất nặng, mất máu rất nhiều. . . . ."

3 tiếng trôi qua. Vương Nguyên và Chí Hoành nghe tin, cũng vào xem tình hình. Nhưng phòng phẫu thuật vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ có các y tá thay nhau chạy ra chạy vào. Hai người họ nán lại một chút rồi cũng ra về, trở lại công ty giúp anh thu xếp một số công việc gấp.

Thêm 2 tiếng nữa trôi qua. Cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bốn vị bác sĩ giỏi nhất bệnh viện vẻ mặt mệt mỏi bước ra. Hai người vội chạy lại, ông Dịch lên tiếng hỏi:" Bác sĩ, con tôi thế nào rồi ?"

-"Dịch tổng, xin ngài hãy giữ bình tĩnh trước khi nghe chúng tôi nói."- ông viện trưởng dẫn đầu lên tiếng.

-"Được, bác sĩ cứ nói đi."- ông Dịch gật đầu, tay siết chặt lo lắng.

-"Con trai ngài hiện đã qua cơn nguy hiểm rồi. Do đầu cậu ấy va đập quá mạnh khiến hộp sọ bị nứt, não bị chảy máu rất nhiều. Bên trong não đã hình thành một khối máu bầm lớn, đè ép các dây thần kinh. Tuy mạng sống giữ được nhưng tỉ lệ tĩnh lại rất thấp, có thể hôn mê tạm thời một hai ngày sẽ tĩnh, cũng có thể là hôn mê kéo dài một hai tháng sẽ tĩnh. . . . Trường hợp xấu nhất là hôn mê vĩnh viễn, cả đời không thể tĩnh lại được nữa, cậu ấy sẽ phải sống đời sống thực vật hết cuộc đời. Và một phần lớn quyết định cậu ấy có tĩnh lại hay không là con người bên trong cậu ấy, nếu tâm cậu ấy còn lưu luyến việc gì đó mà cố gắng dựt dậy thì sẽ tĩnh lại còn nếu tâm cậu ấy đã buông thì chúng ta cũng sẽ không làm gì được thêm nữa."- ông viện trưởng nghiêm mặt nói.

Hôn mê vĩnh viễn. Bốn chữ như sấm sét, đánh thẳng vào đại não ông Dịch và Tuấn Khải. Ông Dịch tim bất ngờ đập nhanh, tay ông ôm lấy tim thở gấp loạng choạng muốn ngã xuống nhưng được anh đỡ lấy. Anh hít sâu lấy lại bình tĩnh, cố ngăn cho nước mắt không chảy ra một lần nữa. Nhìn ông viện trưởng, giọng khàn khàn hỏi:" Vậy, chúng ta có thể làm gì bên ngoài để tiếp sức cho cậu ấy không ?"

-"Có, tuy hôn mê, nhưng lí trí bên trong cậu ấy vẫn tĩnh táo. Những lời chúng ta nói, những đụng chạm của chúng ta với cơ thể cậu ấy, cậu ấy vẫn có thể nghe hiểu và cảm nhận được. Đó cũng là chúng ta đang tiếp thêm niềm tin và sức mạnh giúp cậu ấy cố gắng tĩnh dậy."- ông viện trưởng gật đầu.

-"Chúng tôi đã hiểu. Cảm ơn các vị. Cậu ấy không biết hiện đang ở đâu ? Chúng tôi có thể vào thăm không ?"- anh thở hắc ra một cái, xem như cơ hội cậu tĩnh lại cũng cao thêm một chút.

-"Cậu ấy đã được đưa ra phòng chăm sóc đặt biệt rồi, người nhà có thể vào thăm. Vậy công việc của chúng tôi cũng đã hết, chúng tôi xin phép đi trước, chào ngài."- bốn ông bác sĩ cúi đầu một cái rồi cùng nhau rời đi.

Anh đỡ ông Dịch về phòng bệnh của bà Dịch nghỉ ngơi rồi mới qua phòng cậu đang nằm.

Anh đẩy nhẹ cánh cửa phòng bệnh bước vào trong, một cỗ không khí lạnh tanh nồng nặc mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi anh. Anh khẽ nâng mí mắt lên nhìn, thân ảnh nhỏ bé của người anh yêu đang nằm im trên chiếc giường lạnh lẽo đó. Khắp người cậu đều là băng gạt trắng tinh, tay ghim ống truyền dịch và truyền máu, miệng thì đang bịt mặt nạ ôxi, xung quanh rất nhiều máy móc đang gắn vào người cậu. Khuôn mặt cậu bị xước nhiều chỗ, tái nhợt không còn chút sức sống, hơi thở chậm chạp yếu ớt. Tất cả hình ảnh này đều bị anh thu hết vào tầm mắt, tim anh như bị bóp nghẹn không thở nổi, chân không còn sức lực đứng không muốn vững. Anh kéo lê từng bước khó khăn đến bên cậu, anh quỳ xuống sàn nhà, tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu xoa nhẹ, khẽ đặt một nụ hôn lên đó. Anh áp tay cậu vào má mình, một dòng nước ấm từ mắt anh chảy xuống làm ước cả mu bàn tay của cậu, cổ họng anh nghèn nghẹn, vừa khóc vừa nói:

-"Thiên Thiên, anh đến rồi đây. . . . Em tại sao lại ngu ngốc mà chạy ra đường để bị xe tông vậy hả ? Em có biết, em là người nắm giữ trái tim anh, nắm giữ cả mạng sống của anh hay không ?. . . . Nếu em xảy ra chuyện gì anh biết phải sống ra sao đây ? Em chỉ mới nhận lời cầu hôn của anh hôm qua thôi mà, lễ cưới anh cũng đã bắt đầu chuẩn bị rồi a. . . . Sao hôm nay em lại nằm ở đây chứ, em như vậy là muốn anh tức chết phải không ? Lễ cưới mà không có cô dâu thì làm sao mà hoàn thành được đây ? Anh nói cho em biết, anh chỉ cho em ngủ một chút thôi, em phải mau chóng tĩnh lại cho anh. Để anh chờ lâu là anh sẽ đi lấy cô gái khác đó, không lấy em nữa đâu. . . . . Thiên Thiên, mau tĩnh lại đi. . . . Anh ở đây chờ em. . . . Thiên Thiên, anh yêu em nhiều lắm. . . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro