Chap 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng chậm chạp trôi qua, Thiên Tỉ cũng đã hôn mê được một tháng. Vụ tai nạn này là do chiếc xe tải bị hư phanh gây ra và người tài xế đó cũng đã không may qua đời nên ông bà Dịch cũng cho qua, không truy cứu gì thêm. Cuộc sống của mọi người vẫn diễn ra nhưng hình như nó trầm lắng đi rất nhiều. Cậu nằm trong bệnh viện, hằng ngày bà Dịch sẽ vào thăm cậu, lẳng lặng nhìn cậu mà rơi nước mắt. Mắt bà hầu như lúc nào cũng ướt vì đứa con trai mới gặp lại chưa bao lâu đã hôn mê nằm một chỗ. Ông Dịch và Thiên Nam cũng có vào, nhìn cảnh tượng bà nắm tay cậu khóc mà lòng họ cũng nhói lên. Họ chỉ biết dùng lời nói nhẹ nhàng an ủi bà để bà vơi bớt đi nổi đau đó.

Còn Tuấn Khải, một tháng nay anh luôn ở cạnh cậu không xa cậu dù chỉ một bước. Công việc ở công ty sẽ có thư kí đem công văn vào tận bệnh viện cho anh kí, những việc nhỏ khác Vương Nguyên và Chí Hoành sẽ ở công ty giải quyết giùm anh.

Anh ngồi kế bên giường cậu, xoa bóp chân tay cho cậu, đọc sách cho cậu nghe, dùng khăn ấm lau tay chân cho cậu. . . . Nhiều lúc anh ngồi thẫn thờ nhìn khuôn mặt tròn tròn ngày nào của cậu hôm nay đã ốm đi rất nhiều mà hốc mắt đỏ lên, nhưng anh vẫn cố kìm nén lại không cho nước mắt rơi xuống. Bàn tay to lớn ấm áp của anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của cậu, trong lòng dấy lên không ít nỗi chua xót. Tại sao chứ ? Khi xưa cũng chỉ vì tai nạn mà ông trời đã lấy đi ba mẹ anh, bây giờ anh chỉ còn có cậu là người anh yêu thương nhất ông trời cũng nhẫn tâm mà muốn cướp cậu đi luôn sao ? Cuộc đời này quá là bất công với anh đi. Tâm trí anh liên tục hiện ra những hình ảnh của cậu, lúc cậu vui vẻ mà cười tít mắt, lúc cậu mới thức giấc mơ mơ màng màng, lúc cậu giận dỗi mặt liền xụ xuống, môi vểnh lên bất mãn. . . . Những hình ảnh đó làm trái tim anh như bị bóp chặt lại, anh ôm lấy ngực trái gục đầu xuống tay cậu mà hít từng ngụm khí khó khăn.

Ông Dịch mở cửa đi vào, cùng lúc chứng kiến mọi việc. Anh cả tháng nay chỉ lo chăm sóc cho cậu mà không hề quan tâm gì đến bản thân, ăn uống cũng chẳng ra bữa. Nhìn lại anh đi, người thì ốm đi rất nhiều, mặt mày cũng hốc hác nhìn đến đau lòng, dưới mắt là một quần thăm đen do không ngủ nhiều đêm. Ông thở hắc ra một hơi, lòng cũng ê ẩm, đau đớn. Tội thay cho đứa con rể này của ông, yêu thương con trai ông quá rồi nên tự rước vào thân mình vô vàng đau khổ.

-"Tuấn Khải, con đừng quá. . . ."- ông Dịch đi vào, đặt tay lên vai anh vỗ vỗ, thấp giọng khuyên nhủ.

-"Con không có, Thiên Thiên không hề làm con đau buồn. Cậu ấy sẽ mau chóng tĩnh lại thôi."- anh lắc nhẹ đầu cắt ngang lời ông nói, mắt nhìn cậu đầy yêu thương. Miệng cười một nụ cười gượng trả lời ông.

Ông Dịch thở dài, lắc đầu ngao ngán đi ra ngoài. Câu trả lời này của anh không biết trong tháng này ông đã nghe bao nhiêu lần rồi nữa. Anh lúc nào cũng chỉ có một câu đó. Cậu không hề làm anh đau buồn ư ? Hay phải nói là cậu làm cho anh đau buồn đến mức mất đi lí trí đây ? 'Thiên Tỉ à, con mau chóng tĩnh lại đi'. . . .

-"Thiên Thiên à, em ngủ hơn một tháng rồi đấy. Em mau dậy đi nào, anh không muốn chờ thêm nữa đâu. Em có biết hôm nay chính là ngày cưới của chúng ta mà anh đã dự định không ? Cũng tại em ham ngủ quá làm kế hoạch của anh tan thành mây khói hết rồi, em mau dậy đền cho anh đi."- anh nắm bàn tay nhỏ của cậu hôn nhẹ lên đó, cười cười nhỏ giọng trách móc cậu. Phải rồi, hôm nay chính là ngày cưới của hai người mà một tháng trước anh đã dự định đó. Nhưng những sự việc vừa diễn ra đã khiến nó khó có thể trở thành sự thật được.

-". . . . . ."- cậu vẫn nằm im đó mà ngủ, không hề có bất kì phản ứng gì. Nhưng có ai biết được, trong thâm tâm cậu vẫn thức. Mọi lời nói của anh cậu đều nghe thấy không xót một chữ. Lòng cậu đau đớn quặn thắt, muốn mở mắt ra nhìn anh, ôm lấy anh nhưng cậu có cố đến đâu vẫn không làm được. . . . Mắt cậu khẽ chảy ra một dòng nước trong suốt ấm nóng.

-"Thiên Thiên. . . . Em khóc phải không ? Em nghe được lời anh nói phải không ? Thiên Thiên, em tĩnh lại đi, đừng bắt anh chờ đợi nữa, anh xin em đó. Thiên Thiên. . . ."- anh bất ngờ, đưa tay lau đi nước mắt của cậu. Anh mừng trong lòng, áp tay cậu vào má mình thì thầm. Cậu đã rơi nước mắt, tốt rồi, hi vọng cậu sẽ tĩnh lại được nâng cao thêm một chút.

' Khải, em xin lỗi, em rất muốn tĩnh lại nhưng em không làm được. . . .'

*cạch* cửa phòng mở ra, y tá đẩy xe thuốc đi vào, nhìn anh nói:" Tôi phải thay bình nước biển và tiêm thuốc."

-"Được."- anh gật đầu đứng lên mở cửa phòng đi ra ngoài.

Khoảng 15' sau, y tá mở cửa phòng đẩy xe thuốc đi ra. Anh vừa gặp thư kí giải quyết vài công việc xong thì đi vào phòng. Anh lại kéo ghế ngồi kế bên giường cậu. Nhẹ nhàng cằm bàn tay của cậu lên, đột nhiên nó lạnh đi, các đầu móng tay cũng tím hết lại. Mặt cậu cũng tái đi, môi cũng dần chuyển sang màu tím, cơ thể bất đầu co giật.

*Tít. . . . Tít. . . .* - máy theo dõi cậu trên đầu giường kêu lớn.

Anh hoảng hốt, đưa tay ấn chuông ở đầu giường, lớn tiếng gọi :" Bác sĩ mau đến đây, mau lên."

Lập tức các bác sĩ và y tá chạy vào, họ quan sát cậu vài cái liền khẩn cấp di chuyển giường bệnh, đưa cậu đi vào phòng cấp cứu. Anh đứng trước cửa phòng cấp cứu mặt mày tái đi, nhìn các bác sĩ cùng y tá thay nhau chạy ra chạy vào mà lòng nóng như lửa đốt. Anh đưa tay túm lấy một bác sĩ gặng hỏi :" cậu ấy bị gì vậy ?"

-"Vương tổng. . . .khi nãy chắc y tá đã tiêm nhằm thuốc gây mê mạnh quá liều khiến cho cậu ấy bị sốc thuốc, tình hình đang rất nguy cấp, chúng tôi. . . . ."- ông bác sĩ bị hàn khí trên người anh làm cho đổ cả mồ hôi lạnh, run run đáp. Nhưng chưa nói xong đã bị anh lớn tiếng quát.

-"Tiêm nhằm thuốc ? Các người làm việc kiểu gì thế hả ? Tôi nói cho các người biết, nếu cậu ấy mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ lập tức đập nát cái bệnh viện này cho các người xem. . . . ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro