Chap 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4 tiếng dài trôi qua.

Tuấn Khải, ông bà Dịch và Thiên Nam trầm mặt ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Không khí nơi này ngột ngạt, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của từng người. Cho đến khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt, mấy ông bác sĩ mệt mỏi lau mồ hôi bước ra. Anh vội chạy đến hỏi tình hình:" Sao rồi ?"

-"Vương tổng, tình hình cậu ấy đã ổn, đã qua cơn nguy kịch. Toàn bộ thuốc trong người cậu ấy đã được chúng tôi đẩy ra ngoài. Và chúng tôi cũng xin báo cho gia đình một tin tốt, khối máu bầm trong não cậu ấy đã tan hết, hi vọng tĩnh dậy của cậu ấy đã được nâng lên tới 80%."- ông bác sĩ già nói.

-"80% ? Vậy chừng nào cậu ấy có thể tĩnh lại ?"- mặt anh bổng chốc khởi sắc, mắt sáng lên khi nghe tin cậu sắp tĩnh lại. Ba người kia đứng đó nghe được mặt mày cũng tươi hẳn lên.

-"Điều này chúng tôi chưa thể xác định được, trước mắt chúng ta hãy chờ xem."- một ông bác sĩ khác đứng kế đó lên tiếng.

-"Được, vậy giờ người đâu ?"- anh gật đầu.

-"Cậu ấy hiện tại đã được đưa ra phòng hồi sức rồi a."- ông bác sĩ già đáp.

-"Đã biết, các ông có thể đi. Nhưng các ông cũng đừng quên nói với viện trưởng một câu, việc này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu."- anh nhìn ông bác sĩ nhàn nhạt cất giọng lạnh lùng, nói rồi xoay lưng bỏ đi trước. Làm cậu một phen đứng bên bờ vực tử thần, hừ, chuyện này anh sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

-"Cảm ơn các vị. Chúng tôi đi trước."- ông Dịch lịch sự nói một câu rồi cũng cùng bà Dịch và Thiên Nam rời đi.

Mấy ông bác sĩ mặt mày tái mét nhìn theo bóng lưng họ, trán lại ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lần này bọn họ thật sự khó sống rồi, uy danh Vương tổng ai mà chưa từng nghe chứ ? Đã nói được là sẽ làm được đó a. . . .

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng bệnh của Thiên Tỉ. Anh đi đến bên cạnh giường của cậu ngồi xuống, đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ lành lạnh của cậu. Sắc mặt cậu hơi tái, hơi thở nhẹ đều đều.

-"Thiên Thiên, em sắp tĩnh lại rồi phải không ? Mau lên a, em đừng để anh đợi cũng đừng dọa anh sợ nữa. Xin em đấy."- anh hôn lên mu bàn tay cậu, thấp giọng nói. Lần này cậu thật sự dọa anh chết đứng rồi. Có trời mới biết lúc cậu ở trong phòng cấp cứu, lòng anh lo lắng, đau đớn như thế nào. . . .

Sáng hôm sau, anh đi ra ngoài mua một ít đồ ăn sáng về đặt lên bàn đề phòng lúc cậu tĩnh lại có thể ăn ngay. Đột nhiên, bàn tay đang để yên của cậu khẽ giật nhẹ, mí mắt cậu cũng giật giật như đang muốn mở ra. Chậm chạp từng chút một, mi mắt cậu được nâng lên, đôi con ngươi màu hổ phách lâu ngày không thấy ánh sáng khẽ cử động bị ánh sáng mạnh ngoài cửa sổ chiếu vào làm nó co lại. Cậu nhíu nhíu đầu mày, mắt cố thích ứng với ánh sáng này, miệng nhỏ khẽ ưm một tiếng.

-"Thiên Thiên, em tĩnh rồi sao ? Em tĩnh thật rồi."- anh bất ngờ mở to mắt nhìn cậu, sau vài giây khẳng định lại sự thật liền nhào lên ôm chặt lấy cậu vào lòng, miệng cười tươi hết mức, mắt ngấn lệ.

-"K. . . Khải. . . thở. . ."- cậu bị anh siết chặt đến nghẹt thở, tay yếu ớt không có chút sức lự vỗ vỗ vai anh đòi không khí.

-"À, anh xin lỗi, là anh vô ý. Tại anh vui quá không kiềm chế được hành động của mình. Em cảm thấy sao rồi ? Ổn chứ ?"- anh buông cậu ra, ôn nhu hôn lên bàn tay cậu, tay lớn xoa nhẹ gương mặt nhỏ của cậu, ân cần hỏi han.

-"Không sao, em ổn, em muốn uống nước."- cậu kéo nhẹ đôi môi khô khốc của mình nở một nụ cười nhẹ, giọng khàn đặt nói.

-"Được, nước đây, em từ từ uống."- anh vội với tay lấy ly nước trên bàn, đỡ thân thể mềm yếu của cậu dựa vào ngực mình cho cậu uống từng ngụm nước một.

-"Thiên Tỉ, con tĩnh rồi sao ?"- cùng lúc ba người kia đẩy cửa đi vào, bà Dịch thấy cậu đã tĩnh lập tức hô lên, chạy nhanh đến bên giường, nắm lấy tay cậu mà nghẹn ngào rơi nước mắt.

-"Mẹ. . . ."- cậu nhìn bà mấp máy môi gọi.

-"Thiên Tỉ, con trai, con đã tĩnh rồi. Con đã làm được, thật là tốt quá."- ông Dịch cũng vui không kém, cười cười đưa tay vuốt tóc cậu.

-"Anh hai, anh tĩnh rồi a, em thật vui."- Thiên Nam cười thật tươi nhìn cậu nói.

-"Ba, Thiên Nam."- cậu cười nhẹ, nhỏ giọng gọi họ.

-"Mọi người ở đây với cậu ấy, con đi gọi bác sĩ."- anh đỡ cậu dựa vào đầu giường, nhìn ba người kia nói rồi mở cửa đi ra ngoài. Các bác sĩ đi vào, từng bước một tỉ mỉ kiểm tra tình hình cho cậu.

-"Chúc mừng mọi người, cậu ấy đã hoàn toàn khỏe lại rồi. Máu bầm đã tan hết, vết thương bên ngoài cũng đã lành hẳn. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng, ăn uống đầy đủ dưỡng chất để các vết thương bên trong hồi phục lại là được. Hiện cậu ấy cần ở lại đây vài ngày để kiểm tra lại toàn bộ một lần nữa là có thể xuất viện."- ông bác sĩ trung niên nhìn anh cười cười thông báo.

-"Được, chúng tôi đã biết, cảm ơn."- anh gật đầu, nhàn nhạt nói.

Ông bác sĩ rời đi, ông bà Dịch nói với cậu vài lời rồi cũng đi về, Thiên Nam thì đến trường. Trong phòng chỉ còn lại hai người, anh múc một chén cháo yến, đi lại bên giường ngồi kế cậu, sủng nịnh đút cậu ăn từng muỗng một cho đến khi hết sạch.

-"Khải, anh ốm đi nhiều quá a. Mặt mày cũng hốc hác, mắt thâm quần hết rồi này. Em biết rõ, hằng ngày anh đều ở bên cạnh em, nói chuyện cho em nghe, chăm sóc, lo lắng cho em từng chút một. . . . Vậy tại sao anh lại không lo cho bản thân mình hả ? Để mình thành ra cái bộ dạng này. . . . Anh có biết khi em trông thấy anh như thế sẽ rất đau lòng không ?"- cậu áp tay lên má anh nhỏ giọng nói, hai dòng nước ấm từ mắt chảy ra. Khi vừa tĩnh dậy trông thấy bộ dạng anh như vậy tim cậu chợt đau nhói, lòng dâng lên một nỗi chua xót. Anh chỉ biết để tâm đến cậu vậy còn bản thân anh thì sao ? Nếu cậu thật không thể tĩnh lại thì anh sẽ ra sao ? Có khi nào. . . .

-"Anh xin lỗi, đã khiến em đau lòng. Khi em hôn mê, đầu óc anh chẳng có gì ngoài em cả, một ngày 24h đều là em thôi. . . . Thiên Thiên, hứa với anh, yên ổn ở bên anh một đời, đừng dọa anh sợ, cũng đừng bao giờ rời xa anh, có được không ?"- anh yêu thương hôn lên những giọt nước mắt của cậu, thấp giọng nỉ non. Lòng anh thầm xin cậu đừng rơi nước mắt, mỗi một giọt nước mắt của cậu đều khiến lòng anh đau như hàng ngàn hàng vạn mũi dao xuyên qua vậy.

-"Em hứa. Nhưng anh cũng phải hứa với em, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, không được để mình giống như bây giờ một lần nào nữa cho dù có chuyện gì xảy ra."- cậu vòng tay ôm anh, áp mặt vào ngực anh khóc, nghẹn ngào nói.

-"Được. . . Anh xin hứa."- tay anh vuốt nhẹ tấm lưng gầy của cậu khàn giọng đáp, ngước mặt lên cao ngăn không cho nước mắt trào ra.

-"Khải, em yêu anh !"

-"Thiên Thiên, anh yêu em !"

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro