Chap 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy ngày sau. Thiên Tỉ đã tĩnh, sức khỏe đã dần hồi phục lại hoàn toàn, bác sĩ sau khi khám tổng quát lại nói là cậu có thể xuất viện. Cậu cảm thấy rất vui vì sắp được rời khỏi cái nơi đầy mùi thuốc sát trùng này. Về việc y tá lỡ tiêm nhầm thuốc anh nhất quyết không chịu bỏ qua cho dù cậu có khổ công năn nỉ tới đâu. Trong mấy ngày này viện trưởng không biết đã bao nhiêu lần tìm đến tận phòng bệnh của cậu để xin tạ lỗi nhưng đều bị anh làm mặt lạnh đuổi đi.

Hôm nay là ngày cậu xuất viện, đang thu xếp quần áo thì viện trưởng lại tìm đến.

-"Vương tổng, phu nhân, xin lỗi đã làm phiền."- ông ta dẫn theo một đoàn đầy các bác sĩ, y tá đi vào.

-"Các ông lại muốn gì ?"- anh kéo khóa túi xách, mắt không nhìn bọn họ giọng lạnh lẽo hỏi.

-"Vương tổng, chúng tôi thực sự xin lỗi. Lần này lỗi toàn bộ là ở chúng tôi, xin ngài rộng lòng bỏ qua cho. Muốn sao chúng tôi cũng xin hoàn thành hết."- ông viện trưởng nhìn anh mà đổ mồ hôi hột, thấp giọng nói. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu ông phải đi gặp anh để cúi người nhận lỗi nữa a. Mà lần nào ông cũng bị đuổi đi không một chút thương tiết, nếu lần này mà không được nữa ông lo cái bệnh viện này sẽ không tồn tại được mất.

-"Tốt, vậy đập nát cái bệnh viện này đi tôi sẽ bỏ qua."- anh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói. Hừ, bỏ qua sao ? Nếu dễ dàng như vậy đâu còn là Vương Tuấn Khải anh nữa.

-"Khải. . . . anh đừng như vậy."- cậu nghe anh nói mà giật cả mình, xoay người níu ống tay áo anh nhỏ giọng nói.

-"Anh không thích, tổn thương người anh yêu cái giá phải trả không nhỏ đâu."- anh ôn nhu vuốt tóc cậu, mặc kệ đám bác sĩ, y tá sắp đột quỵ mà chết kia.

-"Nếu anh đã nói em là người anh yêu thì anh phải nghe lời em nói. Bỏ qua lần này đi, dù sao em cũng đã bình phục, không còn vấn đề gì nữa. Lần này cũng chỉ là tai nạn, không phải họ cố tình, anh xem như giơ cao đánh khẽ, để cho chuyện này nhẹ nhàng trôi qua đi được không ? Em không muốn ồn ào nữa. Nếu anh không chấp nhận. . . . khi trở về chúng ta liền ly hôn đi."- cậu trừng mắt nhìn anh uy hiếp, mọi cách cậu đã thử đều không có hiệu nghiệm, chỉ còn cách này thôi. Cậu tin chắc cậu làm tới mức này anh không muốn cũng phải gật đầu chấp nhận.

-"Em. . . ."- anh cứng họng nhìn cậu. Này là sao chứ ? Chỉ vì cái đám người này mà cậu có thể dễ dàng mở miệng đòi ly hôn với anh sao ? Anh thật khó mà chấp nhận được a.

Cậu không nói gì chỉ làm mặt liệt đưa mắt nhìn anh.

-"Thôi được, lần này tôi bỏ qua cho các người, y tá đó nếu để tôi nhìn thấy còn xuất hiện ở đây thì đừng trách tôi."- anh thở dài nhìn cậu, liếc mắt nhìn đám người kia nói. Thật tâm anh không muốn như vậy chút nào.

-"Dạ, chúng tôi đã hiểu, chúng tôi sẽ làm theo ý ngài. Cảm ơn ngài, cảm ơn phu nhân đã tha thứ. Thật lòng cảm ơn, vậy chúng tôi xin phép đi trước. Chúc phu nhân mau chóng khỏe bệnh a."- ông viện trưởng nhìn cậu đầy cảm kích. Nói xong liền lôi đám người sau lưng đi ra khỏi phòng, như chỉ sợ đứng trước mắt anh thêm một giây nữa anh liền đổi ý.

Cậu hài lòng gật đầu, anh chỉ trầm mặt nhìn cậu chẳng nói gì thêm. Hai người thu xếp đồ xong thì có người đến mang ra xe giùm. Anh đỡ cậu đi ra khỏi bệnh viện lái xe về Vương gia. Đến nơi, ông bà Dịch và Thiên Nam đã đứng chờ sẵn. Bà Dịch đỡ cậu vào nhà ngồi, lấy nước cho cậu uống. Anh xách túi vào đưa cho quản gia, đứng trước mặt bốn người cười nhẹ nói:" Hai bác và Thiên Nam ở đây chơi với Thiên Thiên nha, con có việc ở công ty cần giải quyết."

-"Được, con đi đi."- ông Dịch cười hiền gật đầu.

Anh cúi đầu một cái xoay lưng đi ra ngoài lái xe đi. Cậu nhìn theo bóng lưng anh mà khó hiểu. Anh giận gì cậu à ? Từ lúc ở bệnh viện về đây anh luôn làm mặt lạnh, trầm ngâm nhìn cậu chẳng mở miệng nói với cậu một chữ nào hết. Cậu có làm gì sai sao ?. . .

Cậu ngồi nói chuyện với mọi người một chút rồi lên phòng nằm nghỉ. Ông Dịch và Thiên Nam phải đến công ty, bà Dịch tự tay mình xuống bếp nấu thức ăn bổ dưỡng bồi bổ cho cậu. Cậu ngủ một giấc đến chiều bị bà Dịch kêu dậy ăn cơm, sau khi cậu ăn xong bà cũng tạm biệt cậu về Dịch gia. Cậu lên phòng tắm rửa rồi ngồi đợi anh về.

Hơn bảy giờ Tuấn Khải mới lái xe về, anh đi thẳng lên phòng, mở tủ lấy đồ đi tắm, từ đầu đến cuối chẳng để ý đến cậu đang ngồi dựa lưng vào đầu giường nhìn anh. Mặt cậu thoáng buồn, anh sao lại lạnh nhạt với cậu như vậy ? Anh thật sự là đã giận cậu, nhưng vì chuyện gì chứ ? Không lẽ là chuyện ở bệnh viện à ? Anh không vui vì cậu xin anh bỏ qua cho viện trưởng sao ? Hay là vì chuyện khác ?. . . . .

Cậu mãi suy nghĩ mà không hay anh đã tắm xong từ khi nào. Anh mặc chỉ có một chiếc quần đen dài, trần trụi nửa thân trên để lộ ra cơ bụng sáu múi và cơ ngực săn chắc màu lúa mạch. Tay anh cầm khăn tắm lau tóc ướt, dưới ánh đèn vài giọt nước rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt góc cạnh của anh trông anh vô cùng quyến rũ. Cậu mở to mắt nhìn anh đấm đuối, mặt bất giác đỏ ửng lên. Ở cùng anh lâu như vậy đây là lần đầu tiên cậu thấy anh bán khỏa thân nha, đúng là đẹp mê người mà.

Anh vẫn chẳng để ý đến cậu, lau khô tóc rồi lên giường nằm xoay lưng về phía cậu. Nhìn anh ở gần như vậy mặt cậu lại càng đỏ hơn, tim đập nhanh liên hồi. . . . Nhưng thấy anh giận chẳng đến ý đến mình lòng cậu lại đau thắt. Cậu quyết tâm bỏ qua sự ngại ngùng của bản thân để hỏi rõ lí do anh giận và để xin lỗi anh. Cậu kéo chăn lên nằm sát vào người anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, áp mặt vào lưng anh nhỏ giọng dịu dàng nói:" Khải. . . anh giận em phải không ? Cho em xin lỗi đi a."

-"Anh chẳng có dư lỗi cho em xin, đi ra đi, anh muốn ngủ."- anh nhắm mắt, gỡ tay cậu ra khỏi người mình, miệng nhàn nhạt nói.

-"Khải, đừng lạnh nhạt với em nữa a. Nếu em có lỗi gì thì anh nói ra đi, em sẽ sửa lỗi mà."- cậu vẫn bất chấp ôm chầm lấy thắt lưng anh, hai mắt đỏ lên như muốn khóc.

-"Em thật sự không biết ?"- anh mở mắt, xoay người nhìn cậu.

-"Dạ."- cậu mở to hai mắt ngập nước nhìn anh như chú cún con mắc lỗi đang đưa mắt nhìn chủ nhân của mình cầu xin tha thứ vậy. Miệng nhỏ của cậu dạ một tiếng, bối rối cắn cắn môi dưới vì bị anh nhìn chầm chầm. Cậu nào biết được, bộ dáng của cậu lúc này có biết bao nhiêu câu dẫn.

-"Ưm. . . ."

END.

Xin lỗi vì tui k thường xuyên ra chap mới đc a. Tui học một ngày ba buổi lận, bài vở chất đống rất nhiều. Có thời gian tui sẽ lập tức ra chap mà ! Các cô thông cảm cho tui một chút nha ! Yêu các cô lắm! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro