Chap 19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tui xin tặng cho hoanglinh28112000 nha ! Món quà nhỏ cảm ơn cô đã theo dõi và đọc truyện tui viết. Thật lòng cảm ơn ! Chúc các cô đọc truyện vui vẻ nha !

-------------------------------------------------------

-"Khụ. . . khụ. . ."- cả anh, cậu, Nguyên và Hoành bị bất ngờ mà ho sặc sụa.

-"Nào nào, uống miếng nước đi. Haha. . . ta nói xót rồi. Phải là hôm nay chọn ngày tổ chức lễ cưới mới cho hai con mới đúng nha."- bà Dịch đưa ly nước cho cậu, cười cười nói.

-"Mẹ a, con không gấp sao mẹ lại gấp vậy ? Mẹ mới gặp lại con không bao lâu đã muốn tống con ra khỏi nhà rồi à ?"- cậu chu môi nhìn bà, nắm tay là lắc lắc nũng nịu.

-"Nào có chứ, ta còn muốn giữ con ở lại Dịch gia thêm một thời gian nữa a. Nhưng hai đứa các con đã đăng kí kết hôn rồi, lại sống chung một nhà, ngủ chung một giường, cái gì cũng dính lấy nhau. Nếu không tổ chức lễ cưới sớm, ta sợ con sẽ. . . . Vậy thì mặc áo cưới không đẹp đâu nha."- bà Dịch nhìn cậu rồi lại nhìn anh, miệng nở một nụ cười gian tà.

-"Mẹ à. . . ."- cậu đỏ mặt, nhìn bà Dịch một cái, liếc mắt nhìn anh rồi cúi gầm mặt xuống ăn cháo. Thật lòng không phải là cậu không cho anh mà là cậu không có cách nào mở miệng, nếu anh lên tiếng thì cậu có thể gật đầu mà đồng ý. Nhưng có một điều rất lạ là từ cái ngày đầu tiên cậu về nhà này ở anh có làm tới một xíu rồi thì hoàn toàn không thấy gì nữa.

-"Bác gái đừng lo, con sẽ không để cho Thiên Thiên xuất hiện trước mặt mọi người mà bộ dáng không xinh đẹp đâu."- anh kéo khóe môi nhìn bà Dịch cười cười. Nhưng trong lòng thì lại khóc thầm, ai mà biết được, anh và cậu chung chăn gối nhưng anh có dám làm gì cậu đâu. Chỉ có ôm và hôn thôi, cùng lắm là anh chỉ sờ mó được chút xíu à, chẳng thể tiến thêm bước nữa. Không phải là anh không muốn mà là anh muốn để dành lại cho đêm tân hôn, đã là ý định của anh thì anh đành phải chịu khổ thôi.

-"Vậy con dự định ra sao rồi ?"- ông Dịch nhìn anh cười nhẹ.

-"Dạ, bây giờ cũng tháng 9 rồi, con định là khoảng giữa tháng 11. Lúc đó sức khỏe của Thiên Thiên chắc chắn đã hồi phục lại, sẽ đỡ mệt hơn khi tổ chức lễ. Và lúc đó cũng đúng dịp em gái con kết thúc chương trình đại học năm nhất từ Mỹ về."- anh đảo mắt suy nghĩ, nhìn ông trả lời.

-"Được, cứ như vậy đi."- ông khá hài lòng, gật đầu đồng ý.

-"Khải, Tuyết Du về Mỹ khi nào mà em không biết vậy ?"- từ lúc cậu tĩnh dậy chưa từng được gặp cô, muốn hỏi anh lắm mà lại quên bén đi mất, giờ anh nhắc cậu mới nhớ.

-"Anh biết nè, là trước ngày em tĩnh một ngày, lúc ấy Tuấn Khải cứ dính lấy giường bệnh của em nên anh và Hoành mới là người đưa Tuyết Du ra sân bay a."- Nguyên cười hì hì nhảy vào chặn họng anh nói trước. Chắc do dạo này 24h đều dính chặt lấy Chí Hoành nên bị lây cái bệnh nhoi nhoi của cậu ta rồi.

-"À, ra là vậy."- cậu cười nhẹ gật đầu.

Mọi người vui vẻ vừa ăn sáng vừa trò chuyện. Ăn một lúc cũng xong, ông Dịch và Thiên Nam phải đến công ty, bà Dịch thì có hẹn đi gặp mấy bà bạn nên tạm biệt cậu rồi đường ai nấy đi. Vương Nguyên và Chí Hoành cũng chào cậu rồi ra lấy xe đến công ty của họ. Anh cũng thay đồ chuẩn bị đến công ty sau khi hơn một tháng trời bỏ bê công việc. Đứng trước cửa lớn, cậu đưa cặp táp và sửa lại áo vest cho anh. Anh vuốt tóc cậu, miệng cười ôn nhu dặn dò:" Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm gì mệt tốn sức a. Cũng đừng ra ngoài, có gì thì gọi liền cho anh. Chiều anh sẽ về sớm, nhớ chưa ?"

-"Em nhớ rồi mà, anh đi làm đi. Tạm biệt."- cậu cười khổ, xua tay đuổi anh đi. Cậu nào phải con nít đâu, sao anh cứ dặn đi dặn lại hoài vậy ?

-"Tạm biệt."- anh cười cười, hôn chụt lên môi cậu một cái nữa rồi mới chịu ra xe mà rời nhà đi.

Đợi xe anh khuất bóng cậu xoay lưng đi vào nhà ngồi xuống sofa định cầm báo lên đọc thì ngoài cửa lớn có hai bóng dáng quen thuộc chạy ùa vào. Chẳng ai khác chính là Vương Nguyên và Chí Hoành. Cậu giật mình, nhìn hai người :" Hai anh sao trở lại rồi ? Không phải hai anh. . . ."

-"Aiya, làm cái gì mà làm. Việc này quan trọng hơn công việc ở công ty nhiều a. Vì nó một năm chỉ có một lần thôi, mà 10 năm nay rồi nó chưa từng được một ai nhắc đến nha."- Chí Hoành nháo nhào cắt ngang lời cậu, ngồi xuống kế bên cậu nói.

-"Hả ?"- cậu ngơ ngác mở to mắt nhìn hai người.

-"Cậu đừng có lòng vòng nữa, nói vào trọng tâm đi."- Nguyên nhăn mặt nhìn Chí Hoành.

-"Biết rồi, cậu đừng có làm quá. Thiên Tỉ, tụi anh có chuyện này phải kể cho em nghe. . . ."- Chí Hoành hung hăn liếc Nguyên một cái rồi quay lại nhìn cậu. Từ từ kể lại toàn bộ chuyện của 10 năm về trước cho cậu nghe. Kể về ngày 21/9, ngày đen tối nhất trong năm của anh. Ngày của một cái sinh nhật và hai cái đám giỗ.

-"Mọi chuyện là vậy sao ? Vậy em sẽ làm được gì giúp anh ấy đây ?"- cậu nghe kể mà trầm mặt, lòng man mát buồn. Quá khứ của anh đau buồn vậy sao ? Mấy tháng nay ở cùng anh, anh lúc nào cũng ở trước mặt cậu làm ra bộ mặt vui vẻ, nhu tình che dấu mọi cảm xúc một cách tốt nhất. Cậu cũng thắt mắt là ba mẹ anh đâu sao không thấy ? Nhưng cậu không giám hỏi và bây giờ đã có câu trả lời.

-"Em là người có thể giúp Tuấn Khải quên đi việc của năm đó, buông bỏ quá khứ để trở lại là Tuấn Khải vui vẻ, dễ gần của năm xưa chứ không phải là một Vương tổng lạnh lùng, hờ hững với mọi thứ như bây giờ. Lý do rất đơn giản, em là người cậu ấy yêu, người giúp cậu ấy tìm lại ánh sáng sau 10 năm lạc lối."- Nguyên nhìn cậu thấp giọng nói. Lựa chọn đặt niềm tin nơi cậu Nguyên chắc chắn không chọn sai. Anh thật là muốn tìm lại Tuấn Khải của năm xưa, người cùng anh và Chí Hoành vui đùa. . . .

-"Nhưng. . . em phải làm sao ? Ngày mai là 21/9 rồi."- cậu dở cuốn lịch bàn, đưa mắt nhìn hai người.

-"Em yên tâm. Tụi anh đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần em thực hiện là được."- Chí Hoành vỗ vỗ vai cậu tự tin nói.

-"Được, em sẽ làm."- cậu gật đầu. 'Tuấn Khải, tin em, nếu anh đã chọn em, em sẽ giúp anh sống tốt hơn. Giúp anh trở lại là chính con người của mình. Một người có thể buông được quá khứ, sống vui vẻ mỗi ngày ở tương lai. . . . .'

END.

Ai thương xót cho con tg già sắp chết khô vì cạn thời gian rảnh như tui thì đọc truyện rồi quăn lại cho tui ☆ vs cái cmt nha ! Để tui cố tìm động lực viết típ nha ! 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro