Chap 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, 5h sáng, trời đã hừng sáng, những tia nắng sớm nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất. Như những ngày thường, người hầu trong nhà vừa thức giấc đang bận rộn dọn dẹp nhà, chuẩn bị bữa sáng cho Tuấn Khải và Thiên Tỉ.

Trong thư phòng, một mảng tối tăm do chiếc rèm cửa dày chắn lại không cho ánh sáng bên ngoài rọi vào. Trên chiếc ghế da, có một thân ảnh nam nhân cao lớn, mặc cả bộ đồ đen, đang trầm mặt ngồi trên đó. Không ai khác chính là Tuấn Khải. Từ 2h sáng anh đã thức giấc, nhẹ nhàng rời giường, anh thay đồ rồi vào đây ngồi. Anh đưa tay kéo ngăn tủ, lấy ra một tấm hình gia đình. Tấm hình đã khá cũ, được để trong khuôn hình kính. Trong hình, có một người đàn ông trung niên, diện mạo có nhiều nét giống anh, người này là ba anh. Ngồi cạnh ông là một người đàn bà trung niên, tuy lớn tuổi nhưng nhìn vẫn rất trẻ, mặt bà trông vô cùng phúc hậu, đây là mẹ anh, còn có một cô bé 9t đang ngồi trong lòng bà, đây là Tuyết Du. Trong hình còn có một cậu thiếu niên 18t đứng phía sau lưng hai người, đó là anh.

Anh đưa tay vuốt nhẹ tấm hình, 10 năm rồi, một khoảng thời gian khá dài, khoảng thời gian đủ để thay đổi nhiều thứ. Anh hồi tưởng lại ngày nào, ngày gia đình anh còn đầy đủ. Một nhà bốn người, hạnh phúc tràn đầy, vui vẻ khó đếm. Ba mẹ yêu thương nhau, con cái hiếu thuận ngoan ngoãn, một gia đình như vậy ai còn đòi hỏi gì hơn. Nhưng rồi, ngày 21/9 năm ấy. . . . Ngày sinh nhật của anh, ba mẹ anh đang cùng nhau đến trường đón anh, và rồi một chiếc xe hơi đi ngược chiều đâm thẳng vào xe của họ. . . ầm. . . Mọi thứ diễn ra quá nhanh, anh chính thức mất đi ba mẹ vĩnh viễn vào ngày sinh nhật 18t của mình. . . .

Ở cái tuổi vừa bước vào ngưỡng cửa trưởng thành đã mất đi ba mẹ, còn phải nuôi lớn đứa em gái nhỏ đáng thương và đảm nhiệm cả vị trí tổng tài của một tập đoàn khổng lồ mà ba anh đã bỏ lại nữa. Có ai hiểu được, tất cả những trọng trách này nặng bao nhiêu, chưa chắc gì một người trưởng thành có thể đảm đương nổi nói chi là một cậu con trai 18t như anh. Nhưng anh ngoài chấp nhận thì có thể làm được gì ? Anh không thể than vãn với ai khác chỉ đành gòng mình mà gánh vác nó trên vai. Đã gánh trọng trách lớn thì buộc anh không thể yếu đuối, nên anh đã đeo lên mặt một cái mặt nạ. Mặt nạ có khuôn mặt lạnh lùng, lãnh khốc, chỉ biết nhìn lên không biết cúi xuống. Anh từ con người vui vẻ, dễ gần phút chốc biến thành người lạnh lẽo, nội tâm. Ngoài hai người bạn thân là Vương Nguyên và Chí Hoành thì chẳng ai biết được con người khi xưa của anh. Cái quá khứ bi thương này từ 10 năm trước đã bị anh gấp gọn lại, chôn sâu vào đáy lòng, nhưng hằng năm vào cái ngày này nó lại tự ngoi lên, giống như vết thương vừa lành miệng lại rách ra, đau đớn xé nát cõi lòng anh. . . .

Anh ôm tấm hình vào ngực, ngồi thẫn thờ. Hằng năm vào ngày này anh đều ngồi một mình ở đây tưởng nhớ về ba mẹ mình rồi lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng, chẳng ai có thể biết được anh lại có bộ dáng này. Anh cứ nhớ về quá khứ đau lòng, 10 năm rồi anh chưa thể buông bỏ được, vậy mất thêm bao lâu nữa anh mới có thể đây ? . . . .

*Cạch* cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, ánh sáng bên ngoài rọi vào, anh trá mắt đưa tay lên che. Một thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc, mặc mộ bộ đồ đen dài tay bước vào, đưa tay kéo tấm rèm cửa, ánh sáng sớm lập tức tràn vào đầy thư phòng:" Tuấn Khải."

-"Thiên Thiên. . . ."- anh đặt tấm hình xuống bàn, nhíu mày nhìn cậu.

-"Đi theo em."- cậu bước đến bên, kéo tay anh đứng dậy khỏi ghế.

-"Thiên, em muốn anh đi đâu ?"- anh nhìn đồ cậu mặc mà bất ngờ, níu tay cậu lại hỏi.

-"Anh cứ đi theo em rồi sẽ biết."- cậu cười nhẹ nhìn anh, dẫn anh ra khỏi phòng.

Cậu nắm tay anh đi ra cửa, lên chiếc xe đã đợi sẵn, hai người lên xe, cậu nhìn tài xế gật đầu một cái, xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi Vương gia. Trên xe cậu chẳng nói một lời, cứ nắm chặt lấy tay anh.

Anh đưa mắt nhìn cậu đầy khó hiểu. Cậu đột nhiên chạy đến tìm anh, kéo tay anh đi ra ngoài mà chẳng nói là đi đâu, còn ăn mặc như vậy nữa là sao chứ ? Hay là cậu biết hết mọi chuyện rồi ? Nhưng anh nhớ là mình chưa từng nói qua cho cậu nghe về việc này mà. . . . Anh cũng chỉ im lặng nhìn cậu chờ đợi, không hỏi thêm câu nào.

Xe lăn bánh ra khỏi trung tâm thành phố, hướng về một ngọn đồi thấp ở phía nam. Xe dừng tại chân đồi, cậu mở cửa xe kéo tay anh đi xuống. Anh nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh, nơi đây là. . . . Cậu mở cốp xe lấy ra một bó hoa cúc trắng lớn, cùng một giỏ trái cây. Cậu đi lại, kéo tay anh bước lên đồi, đồi cỏ xanh tươi, xung quanh mát mẻ, không khí trong lành. Hai người lên đến đỉnh đồi, nơi đây có một gốc cây cổ thụ lớn, dưới gốc cây là hai ngôi mộ nằm kề nhau, cậu dắt tay anh đến đứng trước hai ngôi mộ đó. Cậu ngồi xuống, đặt bó hoa qua một bên, lấy trái cây bày ra trước hai ngôi mộ rồi đứng dậy, lùi lại một bước đứng kế bên anh.

Anh nãy giờ đứng nhìn hai tấm bia mộ mà trầm mặt, đây là mộ của ba mẹ anh, mấy năm rồi anh chưa đặt chân đến đây. Sơn trên mộ đã nhạt màu nhưng nhìn cứ như là họ còn sống và đang đứng trước mặt anh vậy.

-"Khải, chào ba mẹ một tiếng đi."- cậu nhìn anh khẽ gọi.

-"Ba. . . mẹ. . ."- anh quỳ xuống, hé môi khó khăn gọi từng tiếng một, lòng đau tê tái khi kí ức năm đó lại lần nữa ùa về.

-"Ba, mẹ. Con là Thiên Tỉ, vợ của Tuấn Khải, lần đầu đến ra mắt hai người, xin hai người nhận của con một lạy."- cậu cũng quỳ xuống, miệng cười nhẹ nói rồi gập người lạy trước hai ngôi mộ.

-"Ba, mẹ. . . Con đến rồi. . ."- anh đưa tay chạm vào tấm hình trên bia mộ nhỏ giọng nghèn nghẹn nói, mắt lưng tròng.

-"Khải, muốn khóc hãy khóc đi anh. Trước mặt em anh không cần phải che dấu cảm xúc của bản thân mình nữa đâu. Khóc đi nếu anh muốn, cứ để lòng mình trải ra, đặt tin tưởng vào em có được không anh ?"- cậu đặt tay lên vai anh thấp giọng nói.

-"Thiên Thiên. . . ."- anh xoay mặt nhìn cậu, không kìm được một lần nữa nước mắt lại lăn dài trên mặt anh. Anh không muốn che dấu cảm xúc trước mặt cậu nữa, cho anh khóc đi, một lần thôi, để anh có thể giải bày nổi lòng của anh bao nhiêu năm qua.

-"Khải, khóc một lần này nữa thôi anh nhé ! Đã là quá khứ rồi thì nó không tồn tại trong tương lai. Anh nhắm một mắt, buông một tay, để nó lại phía sau lưng đi có được không ? Như thế anh mới có thể bước ra khỏi cái bóng của mình mà tìm lại một cuộc sống mới hạnh phúc hơn. . . . Nghe lời em, em tin chắc ba mẹ ở bên kia thế giới cũng muốn thấy anh hạnh phúc a."- cậu kéo đầu anh tựa vào vai mình để cho anh khóc, nước mắt thấm ướt một mảng vai áo của cậu. Tay cậu vuốt nhẹ lưng anh, nhỏ giọng nói, mắt lại hướng về hai ngôi mộ lòng thầm hứa. 'Ba mẹ, xin hai người tin tưởng giao Tuấn Khải cho con, con tin chắc sẽ tìm lại hạnh phúc cho anh ấy. Thay hai người chăm sóc tốt cho anh ấy. . .'

Ngọn đồi vắng vẻ, dưới gốc cây cổ thụ, trước hai ngôi mộ, có một người đàn ông đang tựa đầu vào vai một cậu trai mà khóc. Gió cứ thổi mây cứ bay, một người khóc sẽ có một người dỗ dành, lau nước mắt cho. . . . Anh khóc một hồi rồi cũng ngưng, cậu tiến sát lại gốc cây ngồi xuống, kéo anh nằm gối đầu lên đùi mình, vuốt nhẹ mái tóc của anh giúp anh dễ chìm vào giấc ngủ hơn, anh ngủ rồi cậu ngồi dựa lưng vào thân cây một chút cũng nhắm mắt lại mà ngủ. . . .

Hai người cứ thế mà ngủ một giấc cho đến chiều, cậu giật mình tĩnh giấc, dụi dụi môi mắt cho tĩnh ngủ. Nhìn xuống đùi mình thì thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đang say ngủ, cậu kéo khóe môi cười nhẹ, tay vỗ vỗ má anh khẽ gọi:" Khải, dậy đi anh, trễ rồi."

-"Ừm. . . Thiên Thiên, xin lỗi, anh ngủ quên mất."- anh ưm một tiếng, từ từ mở mắt ra, ngồi dậy nhìn cậu cười cười.

-"Không sao, chúng ta về nhà thôi."- cậu lắc nhẹ đầu cười nhìn anh nói.

-"Ừ, về thôi."- anh gật đầu đứng dậy, nắm tay cậu kéo dậy. Cậu vừa đứng dậy thì nhăn mặt kêu lên một tiếng, té ngồi xuống đất. Anh vội ngồi xuống đỡ cậu lo lắng:" Em không sao chứ ?"

-"Chân em tê quá."- cậu cắn môi, bóp bóp cặp chân tê cứng của mình.

-"Anh xin lỗi, là tại anh nằm lâu quá nên mới thành ra như vậy. Thôi, để anh cõng em ra xe, em lên đi."- anh xoay lưng về phía cậu, cậu nhìn nhìn rồi cũng leo lên.

Anh đứng lên, xốc cậu lại đàng hoàn, bước đến trước hai ngôi mộ:" Ba, mẹ, tụi con về đây, khi khác sẽ đến thăm hai người."- anh cúi đầu một cái, xoay người chậm gãi cõng cậu thả từng bước xuống đồi. Dưới ánh chiều vàng nhạt, thân ảnh lớn cõng thân ảnh nhỏ, nhìn vào thật ấm áp, hạnh phúc đến lạ thường. Anh cõng cậu xuống đến chân đồi, lên xe về Vương gia.

Về nhà trời cũng đã sập tối, hai người đi lên phòng, cậu tắm trước rồi đến anh tắm. Anh tắm xong đi ra ngoài tìm thì chẳng thấy cậu đâu, chỉ thấy trên giường có một mảnh giấy nhỏ, được viết nắn nót vài chữ: "Khải, chờ anh sau vườn hoa !"

Anh nhìn mảnh giấy mà kéo khóe môi cười, cất khăn tắm rồi sải bước xuống lầu, bước chân ra vườn hoa sau nhà.

-"Thiên. . . . ."-

END.

Ai thương tui hk ? Tui thương mấy cô lắm đó, thức khuya nặn ra gần 2k chữ đăng cho mấy cô nè ! Đây là chap dài nhất trong truyện này của tui lun đó ! Ai thương thì quăn lại cái cmt cho tui làm của riêng nha ! 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro