Chap 21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Thiên Thiên, em đâu rồi ?"- anh đảo mắt nhìn vườn hoa tối om mà cất giọng hỏi, chân bước đến giữa vườn.

-"Happy birthday to you. . . . ."- giọng hát ngọt ngào vang lên, một ánh sáng của nến mờ ảo phát ra từ góc vườn. Cậu bưng trên tay một chiếc bánh kem lớn tươi cười tiến lại trước mặt anh: "Khải, sinh nhật vui vẻ ! Cầu nguyện rồi thổi nến đi a !"

*Phù* anh chấp hai tay trước ngực nhắm mắt thầm cầu nguyện, mở mắt ra thổi một hơi tắt hết nến, đưa tay nhận lấy chiếc bánh, kéo khóe môi nở một nụ cười tươi: "Cảm ơn em. . . . 10 năm rồi anh chưa tổ chức sinh nhật, chớp mắt một cái thời gian trôi thật nhanh. Anh cũng 28 rồi a, anh già thật rồi."

-"28 mà gọi là già sao được ? Đây mới là thời gian trưởng thành của một người đàn ông thực sự a. Anh xem, có ông già nào đẹp trai như anh không ?"- cậu cười tinh nghịch nhìn anh nháy mắt.

-"Bảo bối, miệng em thật dẻo nha. Em học được cách nịnh nọt từ ai thế hả ?"- anh đưa tay nhéo nhéo cái má trắng mịn của cậu cười đầy sủng nịnh.

-"Em là học từ anh đó a. Mau mau, cắt bánh đi anh, em muốn ăn, em muốn ăn."- cậu kéo tay anh đặt bánh xuống chiếc bàn nhỏ được cậu thắp nến kế bên, dúi cây dao cắt bánh vào tay anh.

Anh nhìn cậu mà nở một nụ cười gian manh, bỏ cây dao xuống, đưa tay quết một miếng kem lớn đưa đến trước mặt cậu:" Hôm nay sinh nhật anh phải không ? Vậy anh có quyền quyết định tất cả nha. Để anh cho em ăn bánh theo kiểu của anh."- dứt lời anh bỏ kem vào miệng mình, cúi đầu áp môi mình lên môi cậu, dùng lưỡi đẩy kem từ miệng mình qua miệng cậu.

-"Ưm. . . ."- cậu giương to đôi mắt nhìn anh. Đây là cái kiểu ăn gì thế ? Phải gọi là anh đang lợi dụng ăn đậu hủ của cậu thì hơn. Hừ, thôi thì hôm nay cậu bỏ qua, xem như đây là quà sinh nhật của anh vậy.

Anh đẩy hết kem trong miệng mình qua miệng cậu rồi còn cố tình dùng lưỡi liếm sạch đôi môi căn mọng dính đầy kem của cậu. Đâu dừng lại ở đó, anh còn hôn thêm một lúc nữa mới buông cậu ra. Miệng nhếch lên cười thỏa mãn:" Bảo bối, ăn ngon không ?"

-"Đáng ghét."- cậu nắm tay đánh vào ngực anh, mặt đỏ ửng.

Anh cười cười kéo cậu ôm chặc vào ngực, dụi dụi vào mái tóc mềm mại của cậu hít lấy cái mùi hương quen thuộc dễ chịu, ở bên tai cậu thấp giọng thủ thỉ:" Thiên Thiên, cảm ơn em, cảm ơn em vì mọi chuyện. Hôm nay anh rất vui, bao nhiêu năm rồi vào cái ngày này anh chỉ có một mình. Quá khứ năm xưa vào hôm nay cứ như diễn lại trước mắt, anh khó có thể mà bước ra ngoài đối diện với mọi việc được vì đâu đâu cũng là những hình ảnh đó. Nhưng ngày hôm nay đã khác, có em, anh đã có thể đứng lên đối diện với nó. Em giúp anh vượt qua cái bóng của mình, vượt qua quá khứ đau buồn kia mà vui vẻ. Anh đã từng nghĩ, từ cái sinh nhật 18t đó anh chắc sẽ không bao giờ có thêm một cái sinh nhật nào nữa. Và mọi thứ đã thay đổi, cũng đều do em mà có, cảm ơn em đã suất hiện trong cuộc sống của anh, giúp anh tìm lại ánh sáng của đời mình. . . ."

Đúng vậy, nhờ định mệnh đẩy đưa, nhờ có cậu mà giờ anh mới có thể nới tay buông bỏ lại quá khứ sau lưng. Một lần nữa mở lòng với mọi người, sống thực với bản thân, tươi cười với cuộc sống, không còn lạnh nhạt hờ hững nữa. Anh đặt niềm tin, tình yêu nơi cậu là không sai, vì chỉ có cậu mới giúp anh mạnh mẽ lên, tìm lại được ý nghĩa cuộc sống của mình.

-"Tuấn Khải, anh không cần cảm ơn em, đó là việc em nên làm. Cuộc sống mà anh, chúng ta luôn phải tiến về phía trước, không thể nào đem theo quá khứ được, nó chỉ khiến chúng ta vướn bận thêm. Ông trời lấy đi của chúng ta cái này rồi cũng sẽ bù đắp cái khác cho chúng ta thôi. . . Đã có em ở bên anh, anh đừng giữ bất cứ điều gì trong lòng hết, cứ nói ra đi em sẽ giúp anh giải quyết. Như thế mới tốt cho anh còn cho cả em, không chỉ bây giờ mà còn ở tương lai nữa. . . Thật ra em cũng muốn nói với anh một câu cảm ơn, cảm ơn anh, nhờ có anh mà em từ một đứa mồ côi ba mẹ, không nơi nương tựa phút chốc biến thành một trong những người hạnh phúc nhất thế gian, có đầy đủ mọi thứ. Được như bây giờ em không còn mong muốn gì hơn. . . . Chúng ta cùng nhau cố gắng xây dựng một tương lai mới đầy hạnh phúc, có được không anh ?"- cậu cũng vòng tay ôm chặt thắt lưng anh nhỏ giọng nói.

-"Được, tất nhiên là được, chúng ta cùng cố gắng. . . Thiên, anh yêu em !"- anh siết chặt hơn vòng tay đang ôm cậu, môi nở một nụ cười hạnh phúc.

-"Khải, em cũng yêu anh !"- cậu dụi đầu vào ngực anh đáp lời.

Anh cảm ơn cậu, cậu cảm ơn anh. Anh nhờ có cậu mà tìm lại được hạnh phúc, cậu nhờ có anh mà có được hạnh phúc. Giữa dòng đời ngược xuôi, hai người gặp được nhau không phải chuyện dễ, quen nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau càng khó hơn, thế nhưng họ đã làm được. . . .

Giữa một không gian có ánh nến lung linh, hai người ôm nhau thì thầm lời yêu thương còn gì ngọt ngào hường phấn hơn. . . . Nhưng trong bụi lùm nào đó ở góc vườn thì. . .

-"Này, cậu xê ra xíu coi, chật quá. . . Ui da, con gì cắn ông mày thế hả ? Ngứa quá a. . ."- Chí Hoành ai oán vừa gãi vừa chen lấn khoảng không chật hẹp với người bên cạnh.

-"Còn chỗ đâu mà xê hả ? Em coi cái bụi lùm có chút xíu này mà nhét hai thằng đàn ông cao 1m8 vào như thế này sao mà không chật hả. Anh cũng ngứa quá a. . ."- Nguyên cũng không thua, tay gãi, miệng nói nhưng mắt lại lo ngóng chuyện bên ngoài.

-"Em em cái em gái nhà cậu. Tôi đây sinh sau cậu có 19 ngày thôi nha. Cứ anh anh em em suốt, có tin chỉ cần cậu xưng anh một lần nữa tôi sẽ cắt luôn cái của quý của cậu không hả ?"- Chí Hoành tức muốn xì khói đầu, mạnh tay nhéo cái con người bên cạnh.

-"Ai ui, anh là chồng em thì xưng anh gọi em có sao ? Hay là em muốn anh gọi kiểu khác đây ? Bé cưng, bà xã hay vợ yêu nào ? Mà của quý của anh em đòi cắt bỏ thì làm sao Vương gia của anh có người nối dõi tông đường đây ? Còn nữa, mỗi tối anh phải làm cách nào để giúp em sung sướng lên đỉnh hả ?"- Nguyên kéo tay Chí Hoành ôm chặt vào lòng, miệng nhếch lên cười gian tà, phun ra mấy câu đầy mùi mờ ám.

-"Đồ vô liên sĩ nhà anh, vô sĩ, quá vô sĩ. . . "- Chí Hoành đỏ mặt, co tay đánh bụp bụp vào người Nguyên.

-"Ôi, tiểu mỹ thụ của anh xù lông rồi, đáng yêu quá nha. Công việc ở đây hiện đã xong, người ta cũng đã quá ngọt ngào rồi. Chúng ta nên về nhà thôi, anh sẽ cho em biết anh còn vô liên sĩ đến mức nào nữa a."- Nguyên cười lưu manh, bụm miệng Chí Hoành lại, ôm cậu chui ra khỏi bụi lùm, nhẹ nhàng đi vòng ra cửa sau của Vương gia, bỏ Chí Hoành lên xe chở về nhà mặc cho cậu ta ra sức dẫy dụa, la hét cỡ nào. . . . (Chuyện gì tiếp theo thì mạnh ai nấy tưởng tượng nha. Bay cao lên hỡi trí tưởng tượng phong phú của hủ nữ. . . .)

END

Tui up chap mới cho mấy cô nè. Không biết sao tui tự viết rồi tự đọc thấy mình viết ngày càng nhạt a, có ai thấy vậy hk ? À, sẵn tiện thông báo cho mấy cô lun một tin, chap sau là hoàn rồi nha ! Có ai mừng cho tui hk ? Tui thì mừng lắm đó. Mà nhảm nhiu đủ rồi, tạm biệt mấy cô, hẹn gặp lại ở chap sau. Bye bye 😙😙😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro