Chap 22. Hoàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua cái đêm ngọt ngào đó, Tuấn Khải đã mở lòng mình hơn, anh có phần hòa nhã hơn với mọi người, bớt lạnh lùng lại một chút. Thiên Tỉ nhìn biểu hiện của anh mà không khỏi vui vẻ trong lòng. Chí Hoành và Vương Nguyên cũng vui mừng không kém cậu, không uổng công bọn họ cả ngày trời leo đèo phơi nắng, chui bụi núp lùm, giúp cậu an ủi và tổ chức sinh nhật cho anh.

Thời gian cũng đã cuối tháng 9, còn hơn 1 tháng nữa là đến ngày cưới nên hai người đã bắt đầu chuẩn bị lễ cưới. Nói vậy chứ anh có cho cậu làm gì đâu, toàn bắt cậu ở nhà ăn uống nghỉ ngơi không à. Một mình anh lôi cổ hai người kia đi lo hết mọi chuyện từ a đến z. Lên danh sách khách mời, in thiệp, phát thiệp, chọn lễ đường, lên kế hoạch trang trí, đặt nhà hàng, chọn nơi hưởng tuần trăng mật. . . . vân vân và mây mây vô số thứ đều được anh chăm lo tỉ mỉ. Cậu nhiều lần năn nỉ anh cho phụ một tay nhưng chỉ đều nhận lại cái lắc đầu của anh, cứ mãi như vậy nên cậu đâm ra nản, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

3 tuần trước lễ cưới. Anh đem cậu bỏ lên xe, lái đến một cửa hàng áo cưới sang trọng nhất thành phố. Cậu được đưa vào trong, các nhân viên cửa hàng loay hoay xung quanh cậu hết ngắm nhìn rồi lại đo đạt, lấy hết mẫu áo cưới này đến mẫu khác cho cậu mặc thử.  Cậu nhìn bản giá, một dãy nhiều hơn 6 con số không mà chóng mặt. Cậu nhìn anh, anh cũng chỉ cười cười, còn thì thầm với chủ cửa hàng tìm cái nào đắt hơn nữa, đẹp hơn nữa mà may cho cậu. Chọn xong áo cưới anh lại đem cậu về nhà nhốt trong đó mà nuôi, ý lộn, phải nói là chăm sóc mới đúng.

Thời gian lại trôi, 1 ngày trước lễ cưới. Cậu ở trong phòng ngủ mà cứ không yên, hết đứng lại ngồi, tội cho cái bình hoa trên bàn bị cậu bứt trụi lũi. Cậu thực sự là hồi hộp, lòng cứ lân lân, không tin nổi ngày mai là ngày cưới của mình. Vui buồn lẫn lộn, cười cười rồi lại trầm mặt, biểu cảm trên mặt cậu thay đổi liên tục. Cậu mở cửa sổ, hướng mặt ra bên ngoài gió thổi mạnh khiến cậu phải run người, hít một ngụm khí lạnh, cậu khẽ thì thầm:" Ngày mai thôi, là thật hay mơ đây ?"

-*Cạch*"Em bị ngốc hả ? Trời lạnh như vậy mà cửa sổ ra làm gì ?"- anh kéo cậu vào trong, đóng cửa sổ lại, nhíu mày không vui.

-"Em xin lỗi. . . Em chỉ là hồi hộp quá thôi."- cậu vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, dùi mặt vào ngực anh nhỏ giọng nói.

-"Em thật là. . . Hồi hộp cái gì chứ ? Chỉ là một nghi lễ thôi mà, bước chân vào lễ đường, tuyên thệ rồi trao nhẫn là xong rồi, có gì mà em phải lo chứ."- anh nghe mà phì cười một tiếng, ôm chặc cậu vào lòng mà sưởi ấm cho cậu.

-"Anh nói nghe đơn giản nhỉ ? Anh không biết là sẽ có rất nhiều người tham dự sao ? Em chưa từng nghĩ mình sẽ bước chân vào lễ đường với cương vị là cô dâu nữa đó, em cứ nghĩ mình sẽ là chú rể cơ."- cậu há miệng cắn vào ngực anh một cái, cười tủm tỉm. Cậu đã từng mơ, mình sẽ lấy vợ, có con, xây dựng một gia đình hạnh phúc, ai ngờ đâu. . . .

-"Sao nào ? Em hối hận ? Muốn làm chú rể hả ?. . . . Vậy em đè được anh đi, anh sẽ cho em làm chú rể a."- anh kéo cậu ra, xô ngã cậu lên giường, nằm đè lên người cậu cười xấu xa, tay không yên phận chạy loạn khắp nơi.

-"Aaa. . . ha ha. . . Tha cho em đi. . . Tha em đi. . . Em không muốn. . . không muốn làm chú rể nữa. . . ha ha. . ."- cậu bị anh chọt lét, cười đến muốn chảy nước mắt, phải mở miệng cầu xin anh tha cho.

-"Bảo bối, tạm tha cho em. Em chỉ có thể làm vợ anh thôi, đừng có mộng tưởng được làm chồng nữa, còn có lần sau là chết với anh."- anh ngưng tay, yêu chìu hôn lên chóp mũi cậu, thấp giọng nói.

-"Em biết rồi. Anh đúng là cái đồ bá đạo tổng tài."- cậu cười cười đưa tay nhéo cái mũi cao của anh.

-"Bá đạo thì sao ? Cũng là vì em thôi, vì yêu em anh sẽ làm tất cả. . . Thiên Thiên, em cứ yên tâm, ngày mai anh sẽ cho em một lễ cưới đúng nghĩa. Anh sẽ công bố với tất cả mọi người em là vợ anh, để em đường đường chính chính bước chân vào cửa lớn của Vương gia. Anh sẽ không để em chịu bất kì dư luận hay ủy khuất nào hết, bây giờ như vậy và về sau cũng như vậy, anh xin hứa. . . ."
.
.
.
.
----------------------------------------------------

Sáng hôm sau, đồng hồ vừa điểm 5h sáng cậu đã được gọi dậy. Cả chục nhân viên trang điểm, làm tóc kéo nhau bao vây cậu làm đủ thứ chuyện. Cậu bị họ xoay vòng vòng mà chóng hết cả mặt. Sau mấy tiếng đồng hồ làm đẹp thì sản phẩm của họ cũng đã xong, họ mở to mắt mà nhìn cảnh tượng trước mắt. Cậu xinh đẹp như là một thiên thần giáng trần, lung linh hệt như vừa từ trong tranh bước ra vậy. Gương mặt nhỏ nhắn thanh thoát được phủ một lớp phấn nhẹ nhàng, điểm thêm chút son giúp đôi môi hồng căng mọng thêm đỏ. Mái đầu đen mượt được đánh phồng lên, vuốt chút keo để tóc được vào nếp. Cậu khoác lên người bộ vest cưới trắng tinh khôi , bộ đồ được may và trang trí tinh tế dưới bàn tay điêu luyện của một nhà thiết kế nổi tiếng nhất Paris. Chân cậu đi một đôi giày da trắng bóng loáng. Cậu nhìn mình trong gương mà thoáng giật mình, cậu cũng không ngờ mình lại xinh đẹp như vậy.

-"Anh a, wow, hôm nay anh thật đẹp nha. Anh trai em thật có phúc khi lấy được anh đó. Tới giờ rồi mình đi thôi anh, đừng để chú rể của chúng ta chờ nha."- Tuyết Du mặc trên người một chiếc váy trắng xòe ngắn ngang gối mở cửa phòng đi vào, tươi cười đi đến bên cậu.

-"Em thật là. . . Đi thôi."- cậu phì cười, vỗ má cô một cái.

Vừa đúng 7h, cô và cậu xuống nhà, lên chiếc Audi trắng sang trọng đến nhà thờ.

Tại nhà thờ, trước cửa lớn không biết là bao nhiêu nhà báo, phóng viên đang chụp hình săn tin tức. Tối hôm qua họ vừa nhận được một tin tức động trời, 'Kim bài độc thân Vương Tuấn Khải kết hôn'. Chuyện giật gân sao họ có thể bỏ lỡ, liền kéo nhau đến đây xác thực, chưa gặp được nhân vật chính thì chụp nhân vật phụ. Vậy là họ ra sức chụp lấy những khách mời được mời đến, ai ai cũng đều là những nhân vật lớn, tổng tài của vô số tập đoàn, giàu có nổi danh. Khách mời rất đông, doanh nhân nổi tiếng nào cũng có, họ vui vẻ mà bắt tay trò chuyện đợi giờ làm lễ.

Bên trong nhà thờ, anh đang đi lại đón khách. Anh vận trên người một bộ vest đen phẳng phiu được thiết kế riêng biệt, đường nét may tinh xảo, sang trọng. Đầu tóc vuốt keo chải gọn lại, mặt không trang điểm nhưng vẫn đẹp không góc chết. Anh hôm nay mang trên mặt một nụ cười sáng chói, nụ cười làm say lòng không biết bao nhiêu cô gái đến tham dự hôn lễ.

Phù dâu và phù rễ tất nhiên sẽ là cặp đôi loi nhoi Nguyên Hoành rồi. Hai người hôm nay cũng chẳng kém cạnh ai, vest trắng đôi, giày đôi, đồng hồ đôi, từ trên xuống dưới toàn đồ đôi y chang nhau. Chí Hoành cầm trên tay bó hoa tulip đỏ nhỏ, đi qua đi lại cuối cùng là chạy lại chỗ anh đang đứng, cái đuôi Nguyên Nguyên cũng không thể thiếu.

-"Này, cuối cùng hôm nay cũng cưới rồi, không uổng công bọn tôi bỏ bê công việc chạy đi làm chân sai vặt cho cậu a."- Chí Hoành cười toe toét, cầm bó hoa vãy vãy trước mặt anh.

-"Đúng rồi. Chúng tôi đã giúp cậu đến mức này luôn rồi đó, cậu nên nhớ lời hứa của mình đi."- Nguyên vỗ vỗ vai anh, cười đến sáng lạng.

-"Tôi nhớ rồi, không cần cậu nhắc, hai người lo đi làm tốt chuyện của mình đi."- anh nhếch khóe môi cười cười, khoanh tay trước ngực nói.

-"Hứ, cậu chỉ giỏi ra lệnh thôi. Tên khó ưa nhà cậu tôi không chấp nhất nữa. Anh yêu, mình đi chơi thôi."- Chí Hoành vểnh môi liếc xéo anh, cười hì hì lôi tay Nguyên chạy đi chỗ khác, Nguyên cũng vui vẻ mà đi theo. Người ngoài không biết nhìn vào làm sao biết được Chí Hoành là tổng tài của một tập đoàn chứ a.

Anh nhìn hai người bạn thân của mình mà cười cười. Hơn 20 mấy năm qua chơi chung với nhau, mỗi niềm vui nổi buồn của anh đều có họ chia sẻ. Thân nhau quá chỉ cần nhìn một cái cũng biết người kia nghĩ gì. Anh biết, từ rất lâu trong lòng Vương Nguyên đã xuất hiện hình bóng của một cậu nhóc nghịch ngợm, cậu nhóc cướp đi trái tim của cậu ta vĩnh viễn. Người đó chẳng ai khác là cái tên Lưu Chí Hoành kia, con người vô tư không quan tâm sâu nhiều chuyện, suốt ngày bám lấy anh và Nguyên tíu tít. Chí Hoành cứ vô tư, Nguyên cũng vô lo, bên nhau làm bạn từng ấy năm là đủ rồi, giờ cũng nên để Nguyên được hưởng cái thành quả mà mình đã gieo trồng đi. Suốt 10 năm qua anh mất đi hạnh phúc của mình họ đã không bỏ mặt anh để tìm hạnh phúc riêng, giờ thì anh có rồi, họ cũng đã có. Nhìn họ bên nhau anh cũng vui thay trong lòng, ừ thì bạn thân, sau này hẳn sẽ là thông gia nữa đi, đời mà, ai biết trước được gì.

Chiếc Audi trắng dừng lại trước cửa lớn nhà thờ, thu hút mọi sự chú ý của ống kính máy ảnh. Thiên Tỉ và Tuyết Du từ trên xe đi xuống, họ đẹp đến mức cảm đám phóng viên đứng hình. Bà Dịch đứng ở cửa chờ nãy giờ, thấy thế liền bước đến bên dắt tay cậu vào phòng chờ cô dâu. Đám phóng viên giờ mới vỡ lẽ, thì ra đây là vợ của kim bài mà họ đang đi soi thông tin, gấp gút đưa máy lên chụp, lại một trận nháo nhào trước cửa nhà thờ.

8h, giờ làm lễ đã đến, khách đã vào vị trí của mình, phóng viên thì được bảo vệ đưa hết ra ngoài, trả lại một không gian trang nghiêm của lễ đường.

-"Mời chú rể bước vào lễ đường."- người chứng hôn lên tiếng.

Tiếng nhạc dương cầm nhẹ nhàng vang lên, Nguyên cầm trên tay chiếc khay đỏ đựng nhẫn cưới tiến vào, theo sau là anh đang sải từng bước trên tấm thảm đỏ trải dài từ cửa nhà thờ vào. Tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo là những cánh hoa hồng đỏ bay ngập trời. Anh bước đến trước mặt cha sứ, xoay người hướng ra cửa chờ đợi.

-"Mời cô dâu bước vào lễ đường."- tiếng của người chứng hôn lại vang lên.

Cánh cửa nhà thờ mở ra, Chí Hoành tươi cười bước đi phía trước, sau lưng là cậu đang cầm trên tay một bó hoa tulip đỏ lớn khoác tay ông Dịch đi vào. Những cánh hoa đỏ tung lên, khắp nhà thờ được anh trang trí bằng hoa tulip đỏ loài hoa mà cậu yêu. Cậu như nổi bật lên giữa đám đông, không chỉ vì bộ đồ đẹp, mà còn vì nhan sắc long lanh của cậu, gương mặt cậu có chút ngượng mà ửng hồng, môi cười duyên lộ đôi đồng điếu be bé. Nụ cười làm nao lòng biết bao người trong nhà thờ.

Cậu đưa mắt nhìn anh, anh liền nở ra một nụ cười sáng lạng, cặp răng khểnh bị che dấu lâu ngày nay vì thế cũng đã lộ ra, tim cậu trong một giây như đứng lại vì vẻ đẹp hút người của anh. Cậu sóng từng bước bên ông Dịch, tim cứ đập nhanh liên hồi. Khoảng cách của hai người ngày càng gần, gần và cuối cùng là kế bên. Ông Dịch đặt tay cậu vào tay anh cất lời gửi gắm:" Tuấn Khải, từ nay ta giao đứa con này cho con. Nhờ con yêu thương và chăm sóc nó, giúp ta bù đắp lại cho nó những gì ta đã để thiếu sót."

-"Vâng, con đã biết, thưa ba."- anh gật đầu đáp.

Ông Dịch gật đầu, đi về chỗ ngồi của mình. Anh nắm tay cậu bước lên một bước, đứng đối diện với cha sứ. Cha sứ bắt đầu tuyên bố.

-"Hôm nay là một ngày tốt, chúng ta tập chung về đây để tham dự hôn lễ này. . . Xin hỏi phía bên dưới có ai phản đối hôn lễ này không ? Nếu có xin hãy đứng dậy."

Đáp lại lời cha sứ là một lễ đường im ắng.

-"Vậy ta xin bắt đầu buổi lễ. Vương Tuấn Khải, con có đồng ý lấy Dịch Dương Thiên Tỉ làm vợ dù cho sau này. . . . ."

-"Con đồng ý !"- anh nghiên đầu nhìn cậu cười đáp.

-"Dịch Dương Thiên Tỉ con có đồng ý lấy Vương Tuấn Khải làm chồng dù cho sau này. . . . ."

-"Con đồng ý."- cậu mỉm cười gật đầu.

-"Ta xin tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng. Hai con có thể trao nhẫn và chú rể có thể hôn cô dâu."

Nguyên bưng khay nhẫn cưới lên, hai người lần lượt lấy nhẫn đeo vào ngón áp út trên bàn tay trái của đối phương. Chiếc nhẫn là hiện vật chứng minh hai người là của nhau và mãi mãi sẽ là như vậy. Anh đưa tay kéo cậu lại gần, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, bên dưới lễ đường vang vọng lại những tiếng vỗ tay chúc mừng. Anh chậm gãi buôn cậu ra, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của cậu cười hạnh phúc, thấp giọng nói:

-"Thiên Thiên, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh."

-"Khải, cảm ơn lời nói dối của anh !"- cảm ơn anh khi đó đã lừa gạt em. Nếu không có những lời nói dối đó trói buộc em sợ mình đã cố tìm cách để rời bỏ anh rồi. Như vậy thì hạnh phúc của đời em sao mà tìm được. Những lời nói dối đầy sơ hở, ngốc nghếch của anh đã mang chúng ta lại gần nhau, hiểu nhau, yêu nhau và ở bên nhau mãi mãi. Cuối cùng vẫn là câu đó. . . Cảm ơn lời nói dối của anh !

~~~~~HOÀN VĂN~~~~~

Hoàn r nha, mấy cô vui hk nè ? Chap này hơn 2600 chữ lận đó. Cảm ơn các cô thời gian qua đã theo dõi truyện tui viết. Thật lòng rất cảm ơn các cô ! Để không phụ lòng các cô tui xin tặng các cô 3 phiên ngoại làm quà a. Nói nhỏ, cả 3 đều là H văn nha, xem như bù cho 22 chap đầy chong xáng nè ! Lịch phiên ngoại tui hk đảm bảo, vì tui phải quay lại vs bộ kia nữa. Nhưng tui sẽ cố ra sớm. V thui nha, tạm biệt các cô ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro