Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~oOo~

Mười.

Sau khi tỉnh lại cả thế giới đều mơ hồ, loạng chà loạng choạng giống như căn không đúng màn hình camera.

Xoa loạn mái tóc ngắn, Vương Tuấn Khải vén chăn lên ra khỏi phòng, Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngâm nga bài hát gì đó, đứng cột cà- vạt.

Thấy bộ dạng đối phương mặt mày vui vẻ thoải mái, Vương Tuấn Khải có thể đoán được ngày hôm qua "Tương thân" nhất định vô cùng vừa lòng người, nỗ lực khắc chế ghen tuông trong lòng, coi như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Tâm tình tốt như vậy a?"

"Ân." thoạt nhìn tâm tình của đối phương tương đối tốt, hai lúm đồng tiền đều lộ ra. "Em sẽ chờ  Nguyên Nhi cùng đi ăn cơm trưa, anh có muốn ăn gì không?"

Vương Tuấn Khải toàn bộ lực chú ý đều bị tiếng gọi xưng hô thân mật kia thu hút sự chú ý, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc vốn choáng váng lại trở nên khó chịu rồi.

"... Không cần." Anh vẫn tận lực duy trì nụ cười ưu nhã, nhưng giọng nói có chút không khống chế được mà run rẩy, vội vàng ho khan một tiếng che giấu đi. "Trong tủ lạnh còn đồ ăn, tự anh nấu là được rồi."

Mười một.

Vương Tuấn Khải chưa từng cảm thấy thời gian cuối tuần quý giá lại trôi qua một cách dài dằng dặc như thế này.

Sau khi ăn dấm chua cùng sườn muối, súp lơ và củ cải đường, đầu bếp chuyên nghiệp của một khách sạn năm sao chuyên nghiệp kìm chế tuyệt vọng để thực sự không đổ sản phẩm vừa hoàn thành vào thùng rác, dự định đi gọt trái táo an ủi chính mình.

Vốn dĩ thuần thục công việc không có chút khuyết điểm, kết quả gọt đến phân nửa, mũi dao trực tiếp dọc xuống phía dưới cắt phải da thịt, máu tươi từ vết thương chảy ra, theo ngón tay chảy xuống rơi trên mặt bàn.

Anh rút khăn giấy, đem vết máu lau sạch sau đó cắn một cái lên quả táo, chỉ trách nó quá đắng, buộc lòng phải đem quả táo cùng cuộn giấy đồng thời vứt bỏ, rửa tay đi tới trước máy vi tính định tìm một bộ phim để xem.

Xem đến phân nửa âm thanh lại không được ổn, nhìn trên màn hình là nhân vật chính đang tiến hành đoạn đối thoại ngoại ngữ có độ khó cao, Vương Tuấn Khải bắt đầu hối hận chính mình trước đây không đi báo danh lớp ngôn ngữ thần tốc, nếu không thì sẽ không giống như bây giờ ngoại trừ cưỡng ép mơ hồ, còn lại đều không thể biết.

Phiền toái đem mình ném lên giường, thanh niên không thể không chăm chú suy nghĩ tới vấn đề từ trước đến nay bản thân luôn nỗ lực né tránh.

-- Có thể anh là đồng tính luyến ái.

Hoặc giả anh không phải như vậy, chỉ vừa hay người anh thích lại là nam nhân.

Nhưng bất luận là loại nào kết luận nào, đều đủ để khiến trong lòng anh đổ một bình ngũ vị lẫn lộn, cảm giác chua, ngọt, mặn, khổ, cay đắng đều có cả.

Nhưng không thể nghi ngờ một điểm là, anh đã cự tuyệt Dịch Dương Thiên Tỉ vô số lần, sau đó đối phương đối với anh không còn hứng thú nữa, anh lại quay sang thích đối phương.

Thật lâu về sau, thời điểm Vương Tuấn Khải đem một loạt suy nghĩ này nói cho Dịch Dương Thiên Tỉ, đối phương mỉm cười, nói: "Anh quả nhiên chính là thích bị coi thường."

"..."

Mười hai.

Cảm tưởng như đã chờ tới tận khi tóc mai bạc trắng, rốt cục bên ngoài cũng vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Thanh niên vốn uể oải cùng buồn ngủ lập tức ngồi thẳng người dậy, nhìn Thiên Tỉ đi vào trong nhà trước sau như một mà lộ ra nụ cười ôn nhu.

"Ăn lâu như vậy a?"

"Ân, nói rất nhiều chuyện." Thiên Tỉ thay đổi dép, liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải, đồng tử màu hổ phách hơi lộ ra vẻ kinh ngạc "Anh... Đang làm gì thế?"

Vương Tuấn Khải lắng nghe, thuận tiện đáp lại: "Đọc sách a, quyển sách này đặc biệt tốt, văn phong rất ấm áp, cốt truyện cũng triết lí nữa."

Thiên Tỉ gật đầu, lộ ra vẻ đã hiểu.

"Em biết, bất quá hình như anh cầm ngược."

"..."

Mười ba.

Buổi tối Thiên Tỉ đi tắm, điện thoại để trên mặt bàn uống trà đột nhiên rung lên.

Vương Tuấn Khải đang đọc tạp chí không yên lòng liếc một cái, trên màn hình chữ "Nguyên" rất lớn hiện ra, lóe sáng liên tục.

Do dự năm giây sau anh cầm điện thoại di động lên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trong sáng đặc biệt ôn nhu.

"Uy, Thiên Tỉ..."

Đối phương chỉ nói được ba chữ Vương Tuấn Khải liền cắt đứt: "Em ấy đang tắm."

Đầu kia trầm mặc một hồi, giọng nói mang thêm vài phần lãnh ý.

"Anh là ai?"

"Bạn ở cùng, chung chăn gối." Vương Tuấn Khải tận lực gia tăng trọng lượng hai chữ "Ở cùng". "Có chuyện gì cậu có thể nói với tôi, chờ em ấy tắm xong tôi sẽ giúp chuyển lời lại giúp cho."

Mười bốn.

Thiên Tỉ đi ra đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải vẻ mặt khổ đại cừu thâm* mà tọa ở trên ghế sa lon, đồng thời nâng cằm lên cau mày lại thì không khỏi buồn cười nói: "Anh đang làm gì thế?"

*Khổ đại cừu thâm: vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Vương Tuấn Khải không có trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Em có còn nhớ rõ 'Hiệp ước ở chung' của chúng ta hay không?"

Dịch Dương Thiên Tỉ bước chân dừng lại, tiếu ý cũng nhạt thêm vài phần.

"Nhớ rõ."

"Em đã vi phạm hiệp ước quá nhiều lần."

Thiên Tỉ thu lại vẻ tiếu ý, thản nhiên nói: "Anh muốn nói cái gì?"

Có phải hay không lại một lần nữa muốn nhắc nhở cho cậu biết, giữa bọn họ ngoài một tầng quan hệ nông cạn kia ra, những cái khác cũng đều không có?

Vương Tuấn Khải nhỏ giọng trả lời câu gì đó, Thiên Tỉ không nghe rõ.

"Không thể nói lớn một chút sao?"

Thanh niên giật mình lỗ tai chậm rãi phiếm hồng, sau đó hai mắt nhắm lại giống như là bất cứ giá nào cũng phải nói: "Lần này... Đến phiên anh."

-- Con trai mà nhắm mắt lại, chính là muốn bạn hôn anh ấy.

Không nhớ rõ ở nơi nào đó từng nghe qua câu nói này, thế nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không định thực hiện theo.

Giọng nói của Vương Nguyên vang lên trong tâm trí, Thiên Tỉ nhàn nhạt cười, quay người đi vào phòng.

Cậu không quay đầu lại, vì vậy cũng không thể thấy Vương Tuấn Khải trong mắt hiện lên vẻ mất mát khó mà tin được.

Mười lăm.

Vương Tuấn Khải lớn như vậy cho tới bây giờ đều chỉ có cự tuyệt người khác tỏ tình, lần đầu tiên bày tỏ cư nhiên đã bị người nọ không nể mặt mũi từ chối, trên mặt nghĩ gì đều hiện rất rõ, giọng nói cũng theo đó mà biến thành không được tốt lắm.

Thiên Tỉ quả thực không có bất kì phản ứng gì, không làm ầm ĩ với anh cũng không náo với anh, ngược lại còn thỉnh thoảng sẽ lộ ra một loại biểu tình kì quái khiến anh không có cách nào hiểu nổi.

Hai người bọn họ đều ngốc nghếch giống nhau, từ ban đầu Thiên Tỉ theo đuổi Vương Tuấn Khải cự tuyệt, rồi đến khi Vương Tuấn Khải chủ động Thiên Tỉ lại không thèm đếm xỉa.

Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên gởi tin nhắn qua thời gian càng ngày càng nhiều, có lúc thậm chí ở ngay trước Vương Tuấn Khải mà nghe điện thoại, những lúc đó thanh niên ngũ quan tuấn mỹ đều giận đến nỗi dường như đã biến dạng rồi, nhưng cho dù là thế cũng không dám nói ra bất kì cái gì trong lòng.

Anh biết Thiên Tỉ đã không còn thích anh, cho nên không muốn tùy hứng cố ý gây sự chú ý, ngược lại sẽ càng khiến đối phương thêm một bước chán ghét mình.

Ở trên mặt bản nháp tô vẽ linh tinh loạn xạ, Vương Tuấn Khải muốn phát tiết, thì ra chuyện thích một người không thích mình lại đau khổ đến như vậy.

Cũng không nhịn được nhớ rằng trước đây rất nhiều lần ở trước mặt Thiên Tỉ thẳng thừng từ chối toàn bộ tình cảm của đối phương, mà không hề nghĩ tới cảm giác đó đau đớn nhường nào.

Mười sáu.

Trước đây đều là Thiên Tỉ đưa ra lời đề nghị hoan ái, Vương Tuấn Khải tất nhiên sẽ vui vẻ tiếp nhận, chưa bao giờ cự tuyệt.

Dù sao mỹ nhân chủ động đưa đến, chỉ kẻ ngu si mới không muốn mà thôi.

Mà bây giờ, cho dù cơ thể đối phương vì tình ái mà nóng lên, anh cũng không thể cao hứng nổi.

Trước kia anh cầu còn không được loại quan hệ chỉ có tình dục không có tình yêu này, nhưng là không biết vì sao, dần dần đã cảm thấy không đúng như thế nữa.

Cho dù thân thể mức độ phù hợp cao đến đâu, mang lại cảm giác sung sướng tới nhường nào, nhưng anh vẫn là không giải thích được, ở sau ngọn đèn đóng cửa cảm thụ được vô tận trống rỗng cùng cô độc.

Mười bảy.

Vương Tuấn Khải bắt đầu mua các loại đồ chơi nho nhỏ dễ thương cho Thiên Tỉ, bắt đầu mỗi ngày vì đối phương mà nghiên cứu ra món ăn mới, bắt đầu ở mỗi đêm trước khi đi vào giấc ngủ cùng đối phương nói câu chúc ngủ ngon, nhưng vẫn không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.

Mỗi khi nhìn thấy thanh niên mang theo ý định lấy lòng nhìn về phía mình, Thiên Tỉ một bên âm thầm vui vẻ, một bên lại vì đối phương trì độn mà cảm thấy không biết phải làm sao cho phải.

Cậu không biết dũng khí của Vương Tuấn Khải vì lần đầu tiên trong đời bị từ chối tình cảm mà đã tiêu hao tới không còn một mảnh, chỉ thoáng có chút tiếc nuối, thấy đối phương tựa hồ cũng không có thích mình đến như vậy.

Mỗi đêm khi người nọ đã đi vào giấc ngủ sâu cậu mở mắt dùng ngón tay miêu tả từng đường nét duyên dáng của đối phương, khi đó trong lòng lại cảm thấy chua xót không ngừng.

Cảm tình của cậu đối với Vương Tuấn Khải, đã sâu sắc tới nỗi có thể gọi là yêu.

Nhưng đối phương đối với cậu là thích, lại vẫn còn thiếu một điểm.

-- Chỉ cần anh nói ra ba chữ kia, em đã đi cùng với anh rồi.

Nhưng là vì sao... Anh chính là chậm chạp không mở miệng lấy một lần.

Mười tám.

Tân niên ngày đó Vương Tuấn Khải không biết đã chạy tới nơi nào, Thiên Tỉ gọi điện thoại rất nhiều lần cho đối phương nhưng vẫn không có cách nào liên lạc được, bất lực chỉ có thể ngồi trên ghế salon ôm gối lo lắng chờ đợi.

Thật lâu sau rốt cục Vương Tuấn Khải cũng gọi điện cho cậu, xung quanh âm thanh lại vô cùng ồn ào, Thiên Tỉ liên tiếp nói "Uy" nhưng vẫn chưa nghe ra giọng của đối phương.

"Thiên Tỉ, em có...có nhà không?"

Cậu tức giận nói câu "Đương nhiên", đang muốn chất vấn đối phương rốt cuộc ở nơi nào, Vương Tuấn Khải lại tiếp tục la lớn: "Thiên Tỉ, nhanh lên sân thượng, có thứ rất hay!"

Mờ mịt không hiểu đề nghị của đối phương, Thiên Tỉ đi tới ban công chỉ thấy một mảng trời đêm đen như mực, cảm giác sâu sắc mình bị lừa, đang oán giận hờn Vương Tuấn Khải trêu cợt cậu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng pháo hoa nổ rất lớn.

Cậu lại càng hoảng sợ, điện thoại di động suýt chút nữa đã rơi xuống đất, ánh mắt hướng lên phía bầu trời đang rực rỡ pháo hoa, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Đó quả thực không phải là hình dạng thông thường của pháo hoa, mà là hình dáng giống như các chữ cái.

Ánh sáng thay thế bóng tối, trong đầu dần dần xuất hiện âm thanh mơ hồ, mặc dù không rõ, nhưng cũng có thể khiến người ta nghe hiểu được.

I.

"Anh là Vương Tuấn Khải, còn em?"

L.

"Kỳ thực anh nhiều năm như vậy không có nói yêu thương, cũng là bởi vì anh chưa từng có cảm giác động tâm."

O.

"Xin lỗi... Anh đại khái, không có biện pháp tiếp nhận em."

V.

"Mong ước em sẽ thành công."

E.

"Tôi thật khổ sở... lại chỉ thích em."

Y.

"Lần này... Đến phiên anh."

O.

Giọng nói của người nọ qua đối phương trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết, lại bởi vì khẩn trương mà hơi run rẩy.

U.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, xin hỏi từ nay về sau em nguyện ý lấy thân phận người yêu, theo anh ở cùng một chỗ hay không?"

Mười chín.

Bởi vì chờ đợi lâu mà tay cầm điện thoại của Vương Tuấn Khải dần dần trở nên lạnh lẽo, pháo hoa thả xong khiến không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh càng làm cho người ta có cảm giác bất an, ở tại thời điểm anh nản lòng muốn từ bỏ thì trong loa truyền đến giọng nói từ tính tràn đầy tiếu ý.

"Anh vi ước."

Giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh, người nọ động tác cùng tâm tình đều trở nên ngây dại, tiếp theo đó lại nghe thấy đối phương nói: "Vương Tuấn Khải, xoay người."

Hai mươi.

Anh cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà trở mình quay người, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy một đôi mắt hổ phách lấp lánh.

"Bất quá em cũng vi ước... Chi bằng chúng ta hòa nhau."

Giữa màn đêm đen nhánh, Dịch Dương Thiên Tỉ từng bước hướng anh đi tới, nụ cười rực rỡ mà sáng tỏ.

-- "Phi luyến ái đồng cư kết thúc rồi, thân ái Vương tiên sinh."

Chi bằng chúng ta lại ký tiếp một hiệp ước a!

Hai mươi mốt.

Lại nói kỳ hạn, một ngày căn bản không thú vị, một tháng cũng quá ngắn, một năm dường như còn chưa đủ, như vậy...

Liền ký cả đời a !

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro