Chap31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là thời cơ tốt nhất để ra đi, hơn một tuần sinh hoạt hoang đường đã qua, anh cũng không có cách nào khác quản cậu, nhưng Thiên Tỉ vẫn ở lại. Cậu cứ lặp lại tự nói với mình, không thể cùng Thiên Lam không từ mà biệt, ít nhất cũng phải gặp mặt nói chuyện với cô ta một lần trước khi chuyển đi, nhưng cậu cũng tự biết rõ đây chỉ là lấy cớ. Cậu chân chính muốn là trước khi quyết định chia tay muốn gặp Tuấn Khải một lần rồi mới cắt đứt quan hệ.

Thợ trang hoàng nhà điện thoại cho cậu nói tiến độ công việc so với kế hoạch nhanh hơn vài ngày, sớm nhất buổi tối chủ nhật là có thể vào ở. Cậu buông điện thoại xuống, trong lòng vui mừng, lại có chút khó chịu. Thiên Tỉ mong muốn được gặp anh một lần cuối cùng, nhưng mà thật sự cũng không thể gặp một lần cuối cùng.

Khi Thiên Lam đi vào phòng của cậu thì cậu đang soạn quần áo bỏ vào trong túi hành lý. Cô ta đi đến bên giường ngồi xuống, hỏi: "Cậu muốn trở về? Nhà cửa đã trang hoàng xong rồi sao?" Thiên Tỉ "Ừ" một tiếng, chột dạ không dám nhìn đối phương, cúi đầu tiếp tục thu thập: "Buổi chiều ngày mai tôi sẽ trở về, đến lúc đó tôi sẽ đặt chìa khóa ở trên bàn"

"Cũng được" Cô ta gật gật đầu nói tiếp: "Vừa vặn đêm nay chỉ có hai chúng ta, không ai quấy rầy có thể tán gẫu". Thiên Tỉ ngẩn người một chút rồi ngẩn đầu nhìn đối phương hỏi: " Vương Tuấn Khải đâu?"

"Anh ấy tăng ca không về" Thiên Tỉ không nói một lời ánh mắt cụp xuống không rõ cảm giác trong lòng là gì. Dục Thiên Lam cũng không lên tiếng, một hồi lâu mới tiếp tục mở miệng: " Thiên Thiên cậu đợi đến thứ hai mới trở về được không?"

"Sao vậy"

"Vậy cậu có thấy hay không... " Thiên Lam dừng lại thay đổi cách hỏi: "Khải có khi nào buổi tối không về ngủ không?"

Cậu cả kinh vội vàng lắc đầu: "Không... Không có" "Vậy có người khác tới đây không?"

"Không có"

Thiên Lam hoài nghi nhìn chằm chằm cậu, sau một hồi lâu mới phục hồi ánh mắt nói: " Kỳ quái, vậy thì cái gì"

Cậu có cảm giác trái tim muốn nhảy ra ngoài cơ hồ không thể khống chế giọng nói của mình: " Sau cậu lại hỏi chuyện này, anh ta nói cái gì sao"

"Anh ta nói ra thì tôi hỏi cậu làm gì" Thiên Lam buồn cười nhìn cậu nói tiếp: " Có nhiều lúc căn bản không cần đối phương nói ra, tôi có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này chẳng lẽ nhìn không ra anh ta có vấn đề"

"...."

"Cậu thật là ngốc muốn chết. Nói đi, nếu đổi là cậu, sau khi cách xa một tuần thái độ của anh ta không nhiệt tình như trước nữa, cậu sẽ suy nghĩ sao?"

Cậu không muốn bạn mình nghi ngờ, không chút nghĩ ngợi nói ra: "Có thể cha mẹ cậu sẽ đến đây, anh ta thấy không tiện..."

Ánh mắt kinh ngạc của Thiên Lam cắt đứt lời nói của cậu, cậu biết là mình thất thố, mặt trở nên trắng bệch. Cô ta suy nghĩ lời nói của cậu một hồi mới chậm rãi mở miệng: "Cậu làm sao..." Điện thoại di động của Thiên Tỉ đột nhiên vang lên, cậu như là bắt cọng rơm cứu mạng cầm di động lên, thấp giọng nói câu: "Ngại quá " rồi vội vã chạy ra khỏi phòng. Trên màn hình cái tên quen thuộc càng không ngừng lóe sáng, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn là ấn nút nghe máy: "Sao?"

"Tiểu bảo bối" Ngữ khí của anh lại vẫn dịu dàng trước sau như một: "Lập tức đi ra, anh ở cửa tiểu khu chờ em."

Cậu quả thực khó có thể tin nói: "Anh điên rồi sao?"
"Thì cũng là nghĩ đến em, nghĩ đến muốn điên, Tiểu Thiên ngoan... Ông xã đã ba ngày không ôm em mau ra đây..."
"Em không đi" Cậu quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đang mở lớn, đột nhiên có cảm giác rất căm tức, cậu nói: "Em cùng Thiên Lam đã nói đêm nay sẽ trò chuyện cả đêm."
"Thì ra? Tiểu bảo bối em không sợ nói nhiều sẽ sai nhiều sao?" Thiên Tỉ bị nói trúng chỗ đau, một chữ cũng không có cách nào khác phản bác, anh lại tiếp tục nói:

"Ngoan, nhanh đi ra, không thì anh đi lên ôm em xuống được không?"

"Anh... Anh sẽ không dám..." "Em có thể thử xem" Tuấn Khải thấp giọng cười cười: "Anh chờ em 10 phút, nếu em vẫn không xuất hiện anh sẽ đi lên."

Cậu cúp điện thoại, khó chịu trở lại phòng của mình, Dục Thiên Lam tựa vào đầu giường nhìn cậu khóe miệng cong cong: "Bạn của cậu sao?" "Đúng... Bạn học rủ tôi đi karaoke..."

"Ca hát?"

Cậu trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu. Cô ta đứng lên, cười nói: "Vậy thì cậu đi đi, ngày mai tôi đưa cậu trở về, đến lúc đó lại trò chuyện cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro