Chap32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu vừa ra cửa tiểu khu thấy đối diện bên kia đường đậu một chiếc xe quen thuộc, cậu hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng mà áy náy và chột dạ xen lẫn cùng một chỗ, lại làm lửa giận ở trong lòng càng cháy lớn. Thiên Tỉ bước nhanh đi qua đường mở cửa xe, nửa thân mình còn ở ngoài xe thì đã bắt đầu phát tiết bất mãn: "Anh bệnh thần kinh . . . . . ah!"

Bất thình lình một lực đạo mãnh liệt đem cậu kéo ngã xuống trên ghế ngồi, cẳng chân nặng nề mà đập lên cửa xe, phát ra âm thanh va chạm thanh thúy. Thiên Tỉ bị đau nhỏ giọng lên tiếng, đang muốn đứng lên lại bị dùng lực đè xuống, những nụ hôn liên tiếp lập tức liên tục hạ xuống trên mặt cậu không buông tha bất cứ một chỗ nào, từ nhanh đến chậm, từ hung mãnh biến thành nhẹ nhàng, cuối cùng đi đến trên môi cọ xát lưu luyến một hồi mới không đành lòng rời khỏi.

"Tiểu bảo bối ngoan" Tuấn Khải ôm eo làm cho cậu ngồi xuống, trong mắt tất cả đều là ý cười nói: "Mấy ngày nay có nhớ đến ông xã không?"

Thiên Tỉ dùng lực cắn môi dưới, lồng ngực dồn dập phập phồng, một hồi lâu mới cúi đầu mở miệng: "Vô sỉ..."

Anh nhướn mày: "Tính tình sao lại lớn như thế? Có phải vì mấy ngày nay ông xã không thao em hại cúc huyệt của em khó chịu?" "Anh..." Cậu vừa tức lại vừa vội nói: "Thiên Lam đã hoài nghi anh, sao anh không thể thu liễm một chút?"

"Vậy sao? Nhưng anh đã thu liễm ba ngày, hôm nay lại nói thu liễm... Ông xã của em nhất định sẽ nghẹn chết ..."

"Nhưng mà Thiên Lam... " Tuấn Khải cứng rắn lướt qua bả vai cậu, dùng tay ngăn chặn môi cậu: "Ngoan... Em đến cùng là bà xã của anh hay là bà xã của em ấy? Tại sao em nghĩ đến em ấy còn nhiều hơn anh?"

"..."

"Nói mau, em là bà xã của ai? Không nói anh sẽ gọi bạn của em xuống, để cho em trước mặt hai người bọn anh tự mình chọn được không?"
Cậu tức giận đến bật khóc, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn đối phương mới nói nhỏ đến không thể nghe thấy trả lời: "Anh ..."
Tuấn Khải cười cười, nhẹ tay xoa hai má của cậu nói: "Tiểu bại hoại, sao lại không tình nguyện mà thừa nhận như thế? Ông xã thương tâm muốn chết..."

Hứa Trình quay đầu đi không nhìn anh một hồi lâu tâm tình rất suy sụp mới chậm rãi mở miệng: "Em vừa đáp ứng cùng Thiên Lam tán gẫu... Đêm nay cậu ấy ở nhà một mình..." "Em ấy có thể đi tìm người khác" Anh hôn vào đôi mắt cậu: "Tin tưởng anh, chỉ cần em ấy mở miệng, người tìm em ấy có thể xếp hàng từ trong nhà dài đến nơi đây... Nhưng mà côn thịt của anh chỉ nhận em, một người... Có phải em nên phụ trách một mình anh hay không?"

"..."

Anh cảm giác được da thịt dưới bàn tay của mình rõ ràng đang nóng lên không khỏi mĩm cười, ngữ khí cũng theo đó mà dịu dàng: "Bà xã ngoan, anh yêu em... Yêu nhất là em... Hiện giờ anh chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ tới em, cho nên em cũng chỉ có thể nghĩ tới một mình anh có được không?"

"Nhưng là..."

"Tiểu bảo bối anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em, nhưng em cũng không thể vì người không liên quan mà quả quyết cự tuyệt anh?"

Thiên Tỉ ngốc ngốc nhìn anh, môi ngập ngừng, lại không có nói chuyện. Tuấn Khải chồm tới hôn cậu một cái, tách ra một lát lại hôn lên, chầm chậm mà liếm, mỗi lần tách ra đều cúi đầu nói câu "Anh yêu em", đến cuối cùng dứt khoát không hề buông ra, hôn và thổ lộ dung hợp cùng một chỗ không gián đoạn làm chấn động thính giác và xúc giác của cậu khiến cho tư duy của cậu càng hỗn loạn.
"Anh yêu em, tiểu bảo bối..." Anh nắm tay cậu đặt lên bộ vị bừng bừng phấn chấn của mình, thanh âm thấp đến mức như là thôi miên: "Anh cương đã lâu rồi... Lâu như thế cũng không có làm, chẳng lẽ một chút em cũng không chìu anh? Hay là nói... Anh là tương tư đơn phương... Em căn bản không để ý anh?"
"Ông xã..." Một chút lý trí cuối cùng cũng sụp đổ, tay của Thiên Tỉ mềm nhũn buông xuống không hề kháng cự đối phương nữa, cậu thấp giọng nói: "Em yêu anh... Ông xã..."
Anh buông cánh tay đang gắt gao ôm chặt đối phương ra, cười lui lui về phía sau nói: "Ngoan... Anh có thể đem những lời này lý giải là em không hề cự tuyệt anh sao?"

Thiên Tỉ mê dại đến hai mắt đều mờ mịt, một bên thở dốc một bên nhẹ nhàng gật đầu cam chịu đồng ý lời của đối phương nói. Tuấn Khải vừa lòng sờ sờ tóc cậu nói: "Tiểu Thiên ngoan , đóng cửa lại, anh đã đặt phòng, bây giờ chúng ta đến đó đi."

______________________________________

Thấy ta cắt có đúng chỗ không a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro