Kết thúc,tình yêu là trò đùa 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap này tặng nàng Pai
Và tuyetnganntt
Vì mị k bít gắn m.n ntn nên ghi tên ra

Cậu k hề thích bà ta,bảo bà ta đi. Người phụ nữ kia cũng không hề giận mà chỉ không ngừng nói....

_Thiên Tỷ mẹ chờ con về nhà

Cậy tức giận bước ra khỏi nhà. Anh không hề đi theo hay tò mò mà lúc này trong đầu anh nghĩ ' thật tốt biết bao..còn có một người chờ em về nhà....'

Anh bước lên phòng mở chiếc tủ bị khóa lâu...rất lâu lấy ra chiếc đàn ghita,anh phủ đi lớp bụi ngoài những ngón tay chạm vào dây đàn nhẹ nhàng gẩy lên. Cất tiếng hát.....

Thật hi vọng có một người nào đó như em
Nhưng hoàng hôn và bình minh lại chẳng cách nào gặp gỡ
Mưa tạnh rồi bài hát cũng hết nhưng gió vẫn thổi
Thật hi vọng em chính là người cuối cùng...
Nhưng niên luân và thanh xuân lại chẳng dám gặp nhau
Một ngọn đèn,một thành phố,tìm kiếm một người...
Một chặng đường lang thang phiêu bạt

Khi ngang qua thế giới của em
Đã làm tôi dùng hết tất cả sự sống của mình
Xin em hãy cứ bước về phía trước...
Không cần quay đầu...
Tại điểm cuối cùng,người đợi em vẫn là tôi....

Dừng lại anh đặt cây đàn xuống tiến về phía cửa sổ,mùa hè ở đây thật chút ngột nhìn lên bầu trời ánh trăng....anh đưa ngón tay thon dài khắc lên nó hai chữ 'Khải Thiên'

Cậu ngồi bên ngoài căn nhà cạnh một bờ hồ nhỏ nhìn thấyánh trăng phản xuống mặt hồ..cậu cũng khắc lên làn nước đ 'Mãi yêu anh' mà cười lộ đồng điếu

Ngày hôm sau anh trả tiền nhà tháng sau. Bắt đầu thu dọn hành lí...

_Xin lỗi

_Xin lỗi,anh hiểu cái gì gọi là xin lỗi không?

Anh cúi đầu im lặng không trả lời

_Nói gì đi chứ

Qua một lúc lâu,anh cất giọng nói

_Thật ra,vô cùng mệt

_Tại sao anh lại nói những lời này? Anh hiểu thế nào là em yêu anh không...

_Xin lỗi

_Xin lỗi. Tại sao anh lại giống như người phụ nữ kia giả vờ quan tâm! Giả vờ yêu thương tôi?

_Thiên Tỷ.....

_Anh thật sự không hề quan tôi,không cần giả vờ nữa

Cậu hất hết đồ đại chạy ra khỏi phòng ra khỏi căn nhà và con người không hề yêu cậu....

_A....A..A

Anh tuyệt vọng hét lớn

_Hi vọng Tiểu Khải có thể cao lên,sau đó ca hát vũ đại không bị kéo xuống. Mỗi ngày đều có thể đem những lời trong lòng nói ra

_Được....

_Là vậy đó

_Được haha...

Anh nhớ lại lời chúc sinh nhật mà cậu dành tặng cho anh. Nhớ lại những ký ức đó thật vui nhưng lúc này lại thật buồn....

Cậu thực sự đi rồi. Ipad trên đầu giường vẫn còn lưu lại video còn đang chỉnh sửa,là một bài hát anh run rẩy đưa tay vào....

Anh biết rõ gần đây cậu mỗi ngày mỗi đêm đều kiềm tiền là vì cái gì? Cũng biết ng tha phương lưu lạc như em ấy đến bây giờ vẫn muốn cho cậu.....một ngôi nhà. Nhưng anh cuối cùng cũng không ích kỷ như vậy đc. Anh cũng rất sợ....sợ cậu chỉ là tùy hứng mà thôi.....sợ thời gian lâu rùi,bản thân sẽ bị vứt bỏ và ở nhà có mn đang chờ cậu.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro