chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt cậu vừa nóng vừa đau, lực đánh mạnh đến nỗi khiến vết máu chảy ra khóe môi. Cả hai bên má cũng chảy máu vì Âu Dương Na Na ra tay còn cố ý để móng tay cào trên mặt cậu.

TTs : - Âu tiểu thư bớt giận, ta vì không thể chịu đựng hầu hạ Vương Tuấn Khải......

ÂDNN : - xem như cô vẫn còn biết nhận lỗi!

Âu Dương Na Na hả được giận, cô xoa xoa hai bàn tay của mình, ở đầu móng tay còn có vết máu đỏ lưu lại mà mỉm cười.

ÂDNN : - cho dù Vương Tuấn Khải có phải chết, cũng còn chưa đến lượt cô ra tay. Hiểu chuyện thì an phận cho tôi, nếu không cho dù là Vương nhị thiếu cũng không cứu được cô!!!

Thiên Tỉ trách mình vừa rồi nhất thời lỡ lời, không phải vì chọc giận Âu Dương Na Na mà là vì làm lộ chuyện. Chỉ sợ Âu Dương Na Na biết được cậu chăm sóc tốt cho Tuấn Khải chứ không phải như ý cô ta bỏ mặc anh, lại biết để Tuấn Khải ra ngoài là muốn tốt cho sức khỏe chứ không phải hại anh. Nếu cô ta biết được, chắc chắn không cho cậu ở lại chăm sóc Tuấn Khải nữa. Rất may mấy cái tát này của Âu Dương Na Na cho cậu kịp nhận ra, Thiên Tỉ lên tiếng, cố gắng cho âm giọng nghe ra trong đó có sự run rẩy.

TTs : - Âu tiểu thư chỉ dạy rất phải, ta không dám có ý nghĩ sai trái nữa!

Nghe ra sự sợ hãi, Âu Dương Na Na trong lòng càng dễ chịu, cô đứng lên, trước khi đi còn nói.

ÂDNN : - thức thời là tốt, tiếp tục quỳ ở đó cho tôi, không có được sự cho phép thì không được đứng lên. Hai ngươi ở lại đây canh chừng cô ta!!!

- vâng!!

Âu Dương Na Na là muốn xả cơn tức giận, có được lý do liền lôi người đến đánh mà chẳng cần tranh luận gì nhiều, đánh xong dễ chịu rồi thì đi mất. Thiên Tỉ quỳ ở bên ngoài, mặt vừa đau vừa nóng rát nhưng cái cậu quan tâm bây giờ không phải là mình bao lâu mới được tha, mà là Tuấn Khải lúc trưa còn chưa có ăn cơm.

Không may là lúc sáng Thiên Tỉ chỉ nấu một ít cháo vì Tuấn Khải muốn ăn, định là buổi trưa sẽ làm lại mấy thứ khác. Tuấn Khải không có cậu thì lại phải ăn đồ ăn do hai người làm kia nấu, nói thật loại thức ăn đó cậu không thể ăn thêm lần thứ hai, vậy mà Tuấn Khải phải ăn những ba năm trời.

Thiên Tỉ quỳ ở đó bị những người làm đi qua đi lại bàn tán chỉ trỏ. Bản thân lại cứ nghĩ trở về nên nấu cái gì cho Tuấn Khải để anh ăn khỏe hơn một chút. Ăn loại kia xong sợ anh lại mất khẩu vị, mấy ngày lười ăn cơ thể sẽ tệ hơn. Quỳ như vậy, quỳ cho đến Mặt Trời xuống núi, gió mỗi lúc một mạnh hơn, rồi mưa lớn cũng không báo trước mà đổ xuống như thác.

Cậu nhích vào trong một chút để tránh bị mưa tạc trúng, tuy vậy gió lớn cứ thổi không ngừng còn kèm theo những tiếng sấm. Trời cũng đã bắt đầu tối đen, đến khi cả người Thiên Tỉ tê cứng rét lạnh mới thấy cô hầu gái kia đến, cô nhìn cậu lạnh nhạt nói.

- tiểu thư tâm địa nhân từ, thấy cô chịu phạt cũng đủ rồi nên cô có thể đi!!

Thiên Tỉ nghe mấy lời này đúng là vào tai không lọt, bàn ray trên đầu gối hơi siếc lại sau đó đứng lên, khó khăn bước từng bước một trở về khu 11, chân vừa đau cả người vừa lạnh bị mưa làm ướt từ trên xuống dưới. Trở về tưởng rằng sẽ thấy Tuấn Khải nằm trên giường chờ mình, không ngờ vừa đến trong sân dù chân tê đau cũng vật vã chạy đến.

TTs : - Tuấn Khải!

Trời mưa tầm tã không ngớt, cả bên ngoài cũng bị nước ngập lên vậy mà Tuấn Khải lại nằm sấp trên nền đất lạnh lẽo. Cậu lo lắng đỡ Tuấn Khải lên.

TTs : - Tuấn Khải!

Tuấn Khải nghe được tiếng của Thiên Tỉ thì mở mắt ra, anh chậm rãi cầm lấy tay cậu.

TKs : - Dịch Dịch! Không....sao chứ!?

TTs : - ta...ta không sao!

TKs : - ...mặt...của em....

TTs : - không sao! Anh đừng lo, để ta đưa anh vào trong!!!

Thiên Tỉ bình thường cõng Tuấn Khải ra vào cũng đủ nặng, bây giờ chân và đầu gối đều đau nhưng vẫn cố gắng để Tuấn Khải nằm trên giường. Bật đèn xong cậu lập tức chạy tới chỗ Tuấn Khải.

Khủy tay đầu rối Tuấn Khải đều bị trầy xước lộ ra một ít máu đỏ. Vừa rồi lúc bên ngoài không chú ý, nhưng Tuấn Khải từ chỗ anh nằm hóng gió lúc trưa cách một đoạn khá xa về phía cửa.

Tuấn Khải chờ mãi cũng không thấy cậu quay lại, đến lúc trời đổ mưa cũng nằm đó chịu ướt. Anh trong lòng không thể nhịn được mới lăn người ngã xuống đất, cho dù đôi chân không thể đi, dù tay anh chỉ có một chút sức lực, thế nhưng cũng đủ kéo lê cơ thể đi tìm cậu. Cho dù biết bản thân bây giờ không làm được gì, nhưng anh lại không thể chỉ ngồi im đó mà chờ đợi.

Cho dù muốn chạy thật nhanh đến bên cậu nhưng chỉ có khả năng lếch trên nền gạch, thậm chí chỉ được một đoạn thì cơ thể vô dụng này không còn chút sức nữa. Cứ như vậy nằm trên sân ngập đầy nước, anh tự nghĩ nếu như cậu không quay lại, anh có phải cũng như vậy mãi mãi nằm ở chỗ này. Cũng giống như khi cậu chưa đến Vương Gia, anh vẫn sẽ là một phế nhân nằm một chỗ chờ chết?

Tuấn Khải từ lúc được cậu cõng lên đã bất tỉnh rồi, Thiên Tỉ giúp anh thay một bộ đồ khác cũng cẩn thận không động đến mấy chỗ trầy xước ở tay và chân của anh. Còn chưa lo đến cho mình thì đã xoa tay chân lạnh ngắt của anh, xoa một hồi cũng đắp cho anh một cái chăn dày rồi đi đun nước nóng.

Không ngờ đến lúc quay về phòng đã nhận ra Tuấn Khải có gì đó không đúng. Anh lúc đưa từ bên ngoài vào chân tay mặt đều lạnh ngắt, vậy mà bây giờ mặt lại đỏ bừng, cả hơi thở cũng nóng hơn.

Thiên Tỉ lại chạy ra ngoài kiếm trong những loại cỏ thảo dược cậu đang có, không cái nào có thể dùng được. Lại chạy đi bưng một thao nước ấm đến bên Tuấn Khải, lau người cho anh rồi vắt một cái khăn đặt trên trán cho anh. Nhìn mặt Tuấn Khải không những không khá hơn mà còn có dấu hiệu trở nặng , cậu liền thấy không ổn.
Tuy cậu từng học y thuật nhưng là sử dụng những dụng cụ không giống nơi này và hiện tại cậu không có bất cứ dụng cụ hay loại thuốc nào. Không còn cách nào khác cậu nắm lấy bàn tay Tuấn Khải nói.

TTs : - Tuấn Khải! Anh nằm ở đây nghỉ ngơi, đừng cố di chuyển, ta đi một chút sẽ về!

Tuấn Khải mơ màng có thể nghe hiểu cậu đang nói gì, thế nhưng anh không muốn bàn tay kia buông ra cũng chẳng có sức mà giữ lại, nhìn thấy mờ ảo thân ảnh cậu đi khỏi thì hoàn toàn thiếp đi.

Trời đã khuya cộng thêm mưa lớn nên không ai ở trên đường, tất cả các mái nhà lớn hầu hết đều đóng cửa kín. Bây giờ đi lên núi kia hái thuốc thì đường quá xa vả lại trời tối mịt không thấy mà hái. Cậu chạy đi hết nơi này đến nơi khác, những chiếc hộp màu đen, trắng cứ chạy qua lại trên đường.

Thiên Tỉ chạy như thế cho đến khi thấy nơi mọi người ở đây gọi là phòng khám tư, đang kéo cánh cửa định đóng lại thì bị cậu dùng tay chặn lại.

TTs : - Đại phu!...à không bác sĩ!!!

Bác sĩ đó là một người trung niên nhìn cậu mặt vừa sưng lại còn có vết thương, cả người lại ướt từ trên xuống dưới mới hỏi.

- cô muốn xem bệnh sao?

TTs : - đúng....không...là chồng của ta muốn xem bệnh!

- cái này....!

Người bác sĩ đó nghĩ mình vẫn chưa kịp đóng cửa, xem bệnh cho người đứng trước mặt này cũng không sao. Nhưng nhìn trời mưa lớn bên ngoài không dứt, nếu bắt xe thì hơi mắc, ông cảm thấy có chút phiền nói.

- việc này chắc tôi không thể giúp, đêm đã khuya lắm rồi, hay là để ngày mai đi có được không!?

Bác sĩ đó lại kéo cửa lại nhưng bị cậu cản , ông ta chính là không muốn đi nên nhất quyết kéo lại, Thiên Tỉ cảm thấy nơi này chỉ có chỗ này là vẫn còn mở nên cậu không muốn bỏ lỡ, tay cậu chặn lại tấm cửa kính đến chảy máu.

TTs : - bác sĩ! Ông đây là không muốn cứu người, ông không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm sao!?

Thiên Tỉ thật sự không hiểu nổi, làm nghề này chính là phải cứu người, cho dù thế nào cũng sẽ không bỏ mặc người khác vậy thì tại sao người này lại như thế.

Người bác sĩ đó phân vân không biết phải làm thế nào thì trên đường một chiếc xe màu đen đời mới chạy ngang rồi dừng ngay chỗ ông. Cậu thì không để ý đến chiếc xe đó mà nói tiếp.

TTs : - ta biết mình khiến bác sĩ khó xử, nhưng ta cũng không còn cách nào khác!!

- tôi...tôi...cái này...!

Tài xế trong xe bước xuống cầm một cái dù đi ra phía sau cung kính mở cửa. Động tĩnh của hai người này bất ngờ nên cả bác sĩ và Thiên Tỉ đều chú ý đến. Nam nhân ngồi phía sau xe bước xuống, trên người vận một bộ vest đen sang trọng, nhìn là biết là người có quyền có thế.

Thiên Tỉ lại không có tâm tình thưởng thức phong thái, vẻ đẹp của người đến, chỉ im lặng chờ đợi nhìn hắn, hy vọng hắn có thể thay mình nói vài lời. Người đó nhìn cậu, gương mặt cho dù đang bị thương nhưng vẫn không thể che dấu dung mạo ưa nhìn trầm ổn kia. Đôi mắt cậu nhìn hắn như cầu mong sự giúp đỡ, trông vừa muốn khiến kẻ khác đau lòng, thương tiếc không thể không giúp.

Người nam nhân đó cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người cậu đang lạnh run. Người lái xe ghé vào tai bác sĩ đó nói gì đó, sắc mặt của ông ta liền thay đổi muốn loạng choạng thì được tên kia đỡ dậy. Nam nhân tuấn tú kia lại nói

- cứu người không thể chậm trễ, ông đi lấy những thứ cần dùng đi!

- vâng...tôi...tôi lập tức đi chuẩn bị!!

Nhìn ông bác sĩ hấp tấp chạy vào trong, Thiên Tỉ còn không biết lời của người này lại hiệu quả như vậy, đang muốn cảm tạ thì đã nghe hắn nói.

- đừng lo! Đợi một lát dùng xe của tôi đi!

TTs : - việc này....

Thiên Tỉ bối rối, phát hiện từ lúc hắn khoác áo lên cho mình thì tay trên vai cậu cũng không có bỏ ra, Thiên Tỉ tránh qua một bên mới nói.

TTs : - Dịch Dương Tổ Nhi tôi xin cảm ơn thiếu gia đây đã giúp đỡ!

- Dịch Dương Tổ Nhi!?

Nam nhân từ cảm giác hụt hẫng vì bị tránh đi , trên mặt bậy giờ lại có chút ngạc nhiên.

- cô là Dịch Dương Tổ Nhi!?

TTs : - đúng vậy!

Thiên Tỉ cảm thấy hắn có chút kì lạ, nhưng lúc này cậu trong đầu đều là lo lắng cho Tuấn Khải, thế nên không có tâm tư suy nghĩ đến thân phận giả này với người kia có gì rắc rối. Nam nhân đó tuy rằng ngạc nhiên một lúc nhưng sau đó lại trở về bình thường, hắn ân cần hỏi.

- người bệnh là chồng của cô sao, vậy còn gương mặt....

TTs : - không có gì!

Tay nam nhân đã muốn chạm đến trên mặt rồi, Thiên Tỉ vì cũng là nam nhân nên cũng không để ý nhiều, cậu chỉ xoay đầu tránh đi thì vô tình sượt qua ngón tay hắn .

TTs : - chỉ là việc nhà mà thôi!

Nam nhân nhìn ngón tay mình, dùng ngón cái xoa xoa nhẹ một chút rồi hạ tay xuống.

- là chồng của cô làm sao!?

TTs : - không phải! Chồng của ta rất tốt, làm sao có thể....

- ra vậy!

Hắn có vẻ mất mát nói. Lên xe rồi người kia cứ nhìn cậu mãi không chịu đổi hướng. Thiên Tỉ bây giờ đương nhiên cũng nhận ra hắn đối với mình hình như có nghi ngờ gì đó. Thế nhưng cậu chính là không quan tâm thân phận mình bị lộ hay không , vừa lên xe đã bảo chạy thẳng đến cửa sau của Vương Gia. ( cửa sau của Vương Gia cách cửa chính tới mấy cây số vì Vương Gia vô cùng rộng lớn, chỉ một khu là bằng một căn biệt thự sang trọng là hiểu rồi)

Người nam nhân kia từ lúc nghe tên' Dịch Dương Tổ Nhi ' trong lòng đã cảm thấy kỳ quái, đến khi nghe chính miệng cậu nói nơi đến thì đã đoán ra hết tám chín phần. Chẳng qua hắn không nói ra điều gì, cứ như vậy mà đưa đến cửa sau của Vương Gia.

Chờ đến khi cậu và người bác sĩ đó đã vào trong, người lái xe lúc này mới lên tiếng , giọng chứa đầy nghi hoặc

- Vương nhị thiếu! Người này thân phận ra sao , chồng cô ta là người trong Vương Gia sao!?

Vương Nguyên không lên tiếng ra lệnh cho chạy xe xong lại suy nghĩ không ít. Hắn nghĩ ngày mai phải đến Tống Gia hỏi Dịch Dương Hương Ái xem đây là chuyện như thế nào. Dịch Dương Tổ Nhi thật hiện tại là ở đâu, và người đó là ai?

ʕっ•ᴥ•ʔっ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro