Chap 40:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 năm sau, tại nơi sân khấu, ánh sáng âm thanh hòa nhịp cho 1 bản tình ca sâu lắng. 2 người con trai đang cất lên những lời ca đẹp nhất.
Bản nhạc "hẹn ước bồ công anh". Giọng ca bạc hà thanh thoát hòa vào giọng ca trầm mềm, ấm áp.
2 người con trai điển trai làm khuynh đảo giới showbiz Trung Hoa. Họ không phải thiên tài, không phải dựa vào việc là con nhà gia thế. Chỉ là họ đem hết tình cảm của mình vào từng lời ca tiếng nhạc.

Kết thúc buổi biểu diễn, Tuấn Khải và Vương Nguyên về nhà.
- gia gia...
Vương Nguyên vừa gọi vừa chạy vào ôm lấy ông ngoại của mình. Ông vui vẻ đón lấy cậu.
Tuấn Khải cũng cúi chào ông, sau đó nhìn theo thái độ trẻ con của Vương Nguyên mà phì cười. Chẳng ai nghĩ anh chàng đag làm nũng ông ngoại này lại là soái ca hát nhạc và đóng phim ngôn tình.
- sao? Mệt không?
- không mệt.
Cậu vừa lắc đầu vừa cười nói.
- 2 đứa về rồi à?
Mẹ cậu bước ra.
- dạ.
- lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm.
- vâng.
- vâng thưa mami.
Tuấn Khải và Vương Nguyên trả lời sau đó lên phòng. Vừa đi vừa nói.
- anh để ý hôm nay dưới sân khấu không? Mọi người đều hét soái ca Vương Nguyên.
- anh tưởng là con khỉ Vương Nguyên.
- anh chết đi. Hais...nhiều người thích em vậy em biết làm sao?
- để anh post mọi người xem vài cái ảnh ở nhà của em là sẽ giảm ngay thôi.
- còn lâu. Mọi người sẽ bảo "ôi! Tiểu Nguyên thật đáng yêu. Thật gần gũi. Thật dễ thương."
- vậy cái ảnh khỏa thân của em thì sao?
- anh dám.
Tuấn Khải cười lớn chạy vào phòng để Vương Nguyên tức xì khói đầu.
Đóng cửa phòng anh cũng chưa ngớt cười. Cho đến khi bức ảnh người con trai đó đập vào mắt anh. Người con trai khuôn mặt thanh thoát, vầng trán cao, đôi lồng mày rậm trên đôi mắt hổ phách trong veo. Đang cười lộ ra đôi đồng điếu rạng rỡ.
- ở nơi đó em đang thế nào? Có vui không?

Vương Nguyên tức giận đi vào phòng. Vừa thấy bức ảnh trên bàn học liền kể nể Tuấn Khải bắt nạt mình thế nào sau đó trầm giọng.
- cậu ở nơi đó...có ổn không?

Sân bay Trùng Khánh.
- Chuyến bay B1128 từ NewYork đến Trùng Khánh- Trung Quốc sẽ hạ cánh trong 10 phút nữa. Hành khách hãy ổn định chỗ ngồi để đảm bảo an toàn khi cánh. Xin cám ơn! Kính chúc quý khách 1 chuyến đi vui vẻ.

Máy bay hạ cánh. Từ máy bay bước xuống 1 chàng trai cao tầm 1m8, thân hình thanh mảnh, ngũ quan hoàn hảo, chân đi giày thể thao đỏ, quần bò rách, áo phông đen họa tiết đơn giản kết hợp với áo khoác thời trang. Đầu đội mũ lưỡi trai ngược, tai nghe vẫn lòng thòng trên người. Cậu ta vừa đi vừa ngậm kẹo mút, đằng sau là đám vệ sĩ đi theo.

Cổng sân bay đã có 1 đoàn xe ô tô đen, đi đầu là 1 chiếc xe ô tô mui trần thể thao màu đỏ tươi. Cậu ta bước lên chiếc xe đó, đám vệ sĩ thì nhanh chóng vào những chiếc oto đen phía sau. Rất nhanh đã nối đuôi nhau rời đi.

Trường học Thiên Hi.

Tuấn Khải và Vương Nguyên đang ngồi trong lớp. Mệt mỏi với những bài học vô vị.
- chiều nay có show không anh?
- có.
- mệt chết mất.
Vương Nguyên gục đầu xuống bàn. Tuấn Khải chỉ ngồi im lặng lướt tin tức qua điện thoại.
"Con trai nhà tài phiệt nổi tiếng tại NewYork xuất hiện tại sân bay Trùng Khánh"
- đúng là nhà giàu cũng khổ, đi đâu cũng bị soi.
- sao?
Vương Nguyên hỏi.
Tuấn Khải giơ bước hình chụp nghiêng 1 bên người con trai nào đó và đám vệ sĩ đi sau trước mặt Vương Nguyên.
- cậu ta là con trai 1 nhà tài phiệt.
- ông cũng vậy mà.
- nhưng em thấy có ai vây chụp ảnh ông không?
- anh nghĩ có người dám?
Tuấn Khải cười. Thực sự là mọi người rất sợ ông.
Đang ngán ngẩm liền thấy mọi người ầm ầm chạy xuống sân.
- có vấn đề gì không biết?
- mấy người trường mình thật khoa trương.
Tuấn Khải thừa biết khi thời gian đầu anh đến đây. Ngày nào anh đến trường cũng vậy. Chắc lại 1 người nào đó không đẹp trai thì nổi tiếng đến trường cho coi. Anh cũng không muốn quan tâm.
Vương Nguyên túm 1 tên cùng lớp lại hỏi.
- có chuyện gì vậy?
- con trai của nhà tài phiệt giàu nhất nhì NewYork đến trường mình.
Nói rồi cậu ta chạy đi. Tuấn Khải cười.
- anh biết mà.
- nhưng cậu ta đến đây làm gì?
- em đi hỏi cậu ta coi.
Vương Nguyên xùy 1 tiếng rồi mặc kệ Tuấn Khải.

Dưới sân trường đám con gái đang vây kín nhưng không ai dám đến gần vì xung quanh cậu ta có rất nhiều vệ sĩ. Tiến vào cổng trường cậu ta liền đến gần chỗ 1 đám nữ sinh.
- bạn xinh đẹp. Bạn cho mình hỏi hội trưởng Vương học lớp nào vậy?
Cô gái đó ngẩn ngơ như người vô hồn, đám con gái xung quanh cũng chết nặng trước nụ cười mị hoặc và giọng nói trầm ấm của cậu ta.
- 3A.
- cám ơn. Giọng bạn thật ngọt ngào.
Nói rồi cậu bước đi. Tim cô gái đó thực sự nhảy disco trong lồng ngực rồi.
- đó...là người sao?
Mấy bạn nữ xung quanh bắt đầu lên tiếng.
- là thiên sứ thì đúng hơn.
- giọng nói thật ấm áp.
Bạn nữ khi nãy được hỏi thì vẫn ngẩn ngơ. Tâm hồn vẫn đang trên mây.

Tiếng ồn ào làm Vương Nguyên không thể ngủ. Bực mình cậu quát.
- con trai tài phiệt gì chứ? Thật đáng ghét. Làm mất giấc ngủ của ta. Ta cầu cho ngươi ăn chết nghẹn, uống chết sạc, đi cũng té mà chết.
- thật hả?
- đương nhiên...
Vương Nguyên đang hùng hổ nói. Vừa quay ra đã im bặt.
- từ bao giờ cậu lại độc mồm độc miệng vậy?
- Thiên...Thiên...Thiên...
Vương Nguyên lắp bắp.
- tớ không phải. Tớ là cái người cậu vừa trù ẻo ý.
- cậu...
Thiên Tỉ cười. 2 đồng điếu xoáy sâu mê hoặc lòng người.
Vương Nguyên và Tuấn Khải sững sờ. Người trước mắt đúng là khuôn mặt của Thiên Tỉ, nhưng phong cách không giống. Cậu trai ngoan các cậu gặp ngày xưa và luôn nhớ đến hoàn toàn không như vậy.
- tớ đẹp trai quá không nhận ra à?
Vương Nguyên lao đến không nể tình sút 1 phát vào ống chân Thiên Tỉ làm cậu nhăn nhó vì đau. Tiếp tục tặng cậu vài cú đấm.
- đồ chết bầm nhà cậu. Còn biết về đây hả? Nói đi là đi mất dạng. Giờ còn dám về đây.
Thiên Tỉ không phản kháng. Chỉ cười cười lực đánh của Vương Nguyên đâu thể làm đau cậu.
- cậu thích thì đi luôn đi. Đừng về nữa.
- tớ chỉ có 1 ngày về đây thôi đấy. Cậu đối đãi với tớ vậy hả?
Vương Nguyên sững người.
- sao lại 1 ngày?
- ừm. Tớ về 1 ngày sau đó ở lại luôn, không đi nữa thì làm gì còn có ngày nào về nữa.
Thiên Tỉ nói tỉnh queo. Vương Nguyên vừa hiểu thông những lời nói của Thiên Tỉ liền bóp cổ cậu.
- cái con khỉ nhà cậu.
Mãi 1 lúc sau mới có thể yên ổn nói chuyện. 3 chàng trai đẹp như thiên sứ ngồi trong căng tin làm dạy sóng trường học. Vô vàn nữ sinh bám ngoài nhưng không ai có thể vào vì người của Thiên Tỉ đang vây quanh căng tin.
- sao cậu về đây?
- ba không nuôi tớ nữa thì tớ về đây để cậu với tiểu Khải nuôi.
- không đùa. Cậu thực sự là bị làm hư rồi.
Thiên Tỉ cười. Sau đó nghiêm túc kể.
- ông ngoại đến gặp ba tớ. Kêu để tớ về đây. Cũng được 2 tháng rồi, nhưng tớ đợi năm học kết thúc rồi chuyển cho đỡ lằng nhằng.
- gia gia?
Vương Nguyên ngạc nhiên.
- ừm.
- vậy em sẽ không đi nữa?
- dĩ nhiên. Ba chính thức quẳng em ra đường rồi.
- thực sự là vậy đã không có đám người này.
Thiên Tỉ vừa ăn đống đồ ăn trên bàn vừa nói.
- mà dì Hân nhớ anh lắm đó.
- mẹ anh dạo này thế nào rồi?
- chắc đang vi vu nơi phong hoa tuyết nguyệt nào đó với ba.
- hửm?
- họ bỏ rơi em lâu lắm rồi. Ngày nào cũng chỉ quanh quẩn với mấy tên áo đen đó. Vô cùng chán luôn. Em kêu với ba. Đúng lúc ông sang nói muốn em về. Vậy là ba đuổi em đi luôn.
- vậy sao thời gian qua không liên lạc về?
- 2 người toàn khinh. Có bao giờ nghe điện thoại của em đâu.
Tuấn Khải và Vương Nguyên giật mình đang định cãi nhưng nhớ ra điện thoại của 2 người ngày không biết bao nhiêu cuộc gọi rác nên đã sớm chặn và cài đặt chế độ bơ với những người không lưu tên rồi.
- à, mà cậu đoán xem, tớ ở đây đã gặp được ai?
- ai?
- Chí Hoành.
Thiên Tỉ có chút khựng lại khi nghe đến cái tên đó. Ba cậu nói ông không động đến Chí Hoành, cũng không biết hiện tại cậu ấy ở đâu.
- cậu...cậu ấy...
- cậu ấy theo đuổi 1 dự án phim lớn, đi sang tận Hàn Quốc, vậy mà lại không thèm nói với anh em 1 tiếng. Thật là đáng ghét.
- vậy...vậy hiện tại cậu ấy thế nào?
- còn thế nào được nữa? Đã đầu quân cho 1 công ty giải trí Hàn Quốc và đang đào tạo, cũng sắp ra mắt rồi. Nghe có vẻ vui sướng lắm.
Thiên Tỉ nhẹ cười không nói gì nữa, như vậy là tốt rồi.

---------------------------

Trên sân khấu âm nhạc chói lọi. 3 chàng trai đang cất những bài ca tươi đẹp của tuổi thanh xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro