Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông u ám của 10 năm trước

Một người thanh niên đau khổ quỳ rạp bên mộ trắng . Đôi mắt đen của anh rưng rưng như sắp ứa lệ . Đôi giày đen đã sờn cũ,bám bụi , đâu đó còn vươn nặng mùi thuốc súng

Hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt đầy tiếc nuối và thù hận. Trong cái cảnh vắng lặng điều hiu,anh ta chẳh khác nào một cái xác bị rút kiệt linh hồn, đang tuyệt vọng chờ thần chết.

- Tiểu Lam à , anh sai rồi phải không? _ người thanh niên thì thầm với ngôi mộ còn chưa phai hết mùi sơn

- Đáng ra anh không nên làm vậy phải không ? _ anh lầm bầm trong miệng, cố nuốt nước mắt vào trong

Đâu đó có tiếng bước chân ,mỗi lúc một gần . Rồi từ phía sau lưng anh ta , một thanh niên khác xuất hiện với ánh mắt cương nghị và bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề .

- Tuấn Nam à ,cậu đi đầu hàng đi, không còn đường nào để chạy nữa đâu _ vừa nói vừa rút súng ra

Một nụ cười cay đắng thoáng qua trên gương mặt Tuấn Nam

- à chào Thiên Bảo , cậu đến để bắt tôi hả ?

Thiên Bảo lạnh lùng đáp :

Tôi không thể tha thứ cho cậu được, dù có bị tình cảm chi phối thế nào thì giết người vẫn là tội ác

- Tội ác _ Tuấn Nam cười khẩy _ Thế còn tên khốn đó thì sao? Hắn đã bắn chết Tiểu Lam , người vợ yêu quý của tôi, thế thì không phải là tội ác à ?

Thiên Bảo lắc đầu :

Tôi chẳng phải đã nói với cậu rồi sao ? Thiếu úy Lưu đang làm nhiệm vụ bắt tên trùm ma túy khét tiếng thì Tiểu Lam tới ngăn cản và còn lấy thân mình đỡ đạn cho hắn nữa ....

- Nhưng đó là cha cô ấy, dù có là trùm ma túy khét tiếng thì cũng là cha mà !

- Đó hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn

Tuấn Nam gào lên :

- Tôi không cần biết . Tên đó đã giết Tiểu Lam, tôi không thể tha thứ cho hắn được . Các người nghĩ chỉ cần cắt chức hắn là xong hay sao ?

Thiên Bảo cũng hét lên :

-Cậu không có quyền giết cậu ta , Lưu ca có làm sai thì cũng nên để pháp luật trừng trị

Tuấn Nam quỳ rạp xuống ...

- Pháp luật ! Ừ , phải rồi, pháp luật ! Pháp luật là tất cả với cậu mà đúng không ? Nhưng nó chẳng là gì đối với tôi.

_ Nhà KHẢI NGUYÊN _

- Khải Ca à , em lạnh lắm!_ một cậu bé 7 tuổi rên rỉ . Cậu bé tên Vương Tuấn Khải đang mất bình tĩnh và ngấn lệ ...

- Nguyên Nhi à , em hãy cố chịu một chút . Anh sẽ đi kêu ba về! Ba đang thăm mộ mẹ đấy ! Ba sẽ nhanh về thôi , em cố đợi anh nhé !

Vương Nguyên run lẩy bẩy , mồ hôi đầm đìa .

Cơn sốt ác tính đã hành hạ cậu bé suốt mấy ngày nay . Vương Tuấn Khải gạt nước mắt và hối hả chạy ra ngoài .

Chỗ Tuấn Nam với Thiên Bảo...

- Nếu cậu không theo tôi về sở cảnh sát ,tôi đành phải dùng tới vũ lực _ Thiên Bảo cương quyết gạt chốt an toàn, chĩa thẳng súng về phía Tuấn Nam

Tuấn Nam đột nhiên thấp giọng :

- Thiên Bảo , nhờ cậu chăm sóc cho 2 đứa con tôi ! _ và không kịp để Thiên Bảo phản ứg , Tuấn Nam đã lao vào giành lấy khẩu súng. Theo phản xạ của người cảh sát....Thiên Bảo bóp cò.....

" ĐOÀNG"

Một tiếng nổ vang lên. Tuấn Nam ngã khuỵu xuống...máu tươi vọt ra từ chiếc áo thấm mùi sương gió .

- TUẤN NAM !!! _ Thiên Bảo gào lên và vội vã chạy tới ...

. . . Từ đằng xa , Vương Tuấn Khải chứng kiến tất cả vs đôi mắt kinh hoàng ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro