Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Khải đứng sững người,tim cậu bé đập điên cuồng hơn bao giờ hết, nước mắt chưa kịp khô lại tiếp tục trào ra trên khuôn mặt anh tuấn. Cậu đưa tay bụm miệng thảng thốt nhìn cái cảnh tượng kinh hoàng đang xảy ra trước mắt . Thiên Bảo cũng hoảng hốt không kém, đôi tay run rẩy chạm vào thân thể đang thoi thóp của Tuấn Nam quằn quại trên nền đất lạnh, môi anh ta run run

- Đồ ngốc ! Cậu vừa làm gì thế này hả ? Cậu muốn chết thật à?

Tuấn Nam thốt lên một cách yếu ớt :

- Chăm sóc con tôi....nhờ ....cậu....

Đôi bàn tay đầy máu của Tuấn Nam tuyệt vọng đưa lên nắm lấy bàn tay của Thiên Bảo với ánh mắt khẩn cầu .... 1s ...2s ....3s...trôi qua, Tuấn Nam buông người bất động

- TUẤN NAM ! ! !_ Tiếng hét của Thiên Bảo vang dội vào rừng và lập tức quay ngược trở anh như muốn xé tan màn gió lạnh . Trời bắt đầu mưa, những giọt nước nặng trĩu vô hình không ngừng trút xuống. Thấm ướt vai người cảnh sát trẻ tuổi đang gục xuống thi thể lạnh lẽo

Từ đằng xa , Tuấn Khải ngã khuỵu xuống, nước mắt hòa lẫn với nước mưa chảy dài trên má cậu . Cậu không còn đủ sức để gào nữa. Cảnh tượng quá đau đớn ấy như xé nát tim cậu bé

" Ba ơi !!!"

" Ba làm sao thế? "

" Đứng dậy đi ba !!!"

" con xin ba đấy ....! Đừng bỏ con mà , ba ơi ! ? "

Tuấn Khải đưa tay lên ôm lòng ngực. Trái tim cậu đang kêu thét đầy đau khổ, và nếu không giữ chặt, cậu sợ nó sẽ nhảy xổ ra ngoài mất.

Đột nhiên, một bóng đen tiến lại gần, một bàn tay lạnh lẽo khẽ bịt miệng Tuấn Khải và lôi cậu núp sau bụi cây.

Một cảm giác ớn lạnh đến rùng mình chạy dọc sống lưng ...

Tuấn Khải như ngửi thấy mùi thuốc súng hòa lẫn mùi máu tanh tỏa ra từ bàn tay đó

Cậu từ từ quay lại và sững sốt nhìn đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông đó,đôi mắt không chút cảm xúc, chìm vào mái tóc màu bạch tuộc...à ta nhầm....bạch kim dài thường thượt buông xõa sau lưng

Ông ta dùng ngón tay ra hiệu" SUỴT" ....

~ reng reng reng ~

Tiếng chuông điện thoại di động của Tuấn Nam vang lên, Thiên Bảo liền bắt máy.

- Ba ơi ..... Cứu con...!_ đầu dây bên kia giọng một cậu con trai - Nguyên Nhi sắp không chịu nổi nữa rồi , ba ơi .....

- Nguyên Nguyên, bây giờ cháu đang ở đâu ?

- Buồng điện thoại công cộng. . . _ hơi thở Nguyên yếu dần. Cậu gục xuống bất tỉnh ngay sau đó ....

Thiên Bảo buông điện thoại và hớt hãi chạy đi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro