Chap 1 : Quyết định liệu có đúng đắn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Thiên, con đã xong chưa vậy?

- Dạ, cha mẹ chờ con một chút.

Ánh nhìn nhu hòa của Dịch Thiếu Hằng - người đang ngồi tựa trên ghế lái, khẽ chiếu xuống đứa con trai nhỏ chạy vội vào trong xe tới thất thố kia, miệng nhàn nhạt nở nụ cười.

- Tiểu Thiên, cẩn thận đi đứng một chút.

- Vâng ạ.

Cậu nhóc vui vẻ ngồi xuống cạnh Dịch phu nhân, miệng khe khẽ lộ ra cặp đồng điếu xinh xắn. Người kia nhịn không được liền mạnh tay nhéo lên đôi má phúng phính, bà hiền từ nói lại:

- Hôm nay ai đó có vẻ hí hửng quá ta.

Cậu nhóc trả lời mẹ như một phản xạ. 

- Tại Tiểu Thiên háo hức muốn đi chơi cùng với cha mẹ mà. Đây, con còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt cho mấy ngày liền phòng bị cha mẹ sẽ đói bụng đó!

Nghe tới đây, cả Dịch Thiếu Hằng lẫn vợ ông đều muốn phì cười thật lớn. Đứa nhỏ này, thực không biết toàn bộ đồ ăn mẹ nó làm đều đã chuẩn bị sẵn hết rồi hay sao? 

Mắt Dịch Thiếu Hằng bỗng chốc chứa đầy yêu thương cùng ôn nhu, len lén liếc nhìn đứa nhỏ thông qua gương chiếu hậu. Ông yêu nó, cũng bởi Dịch gia chỉ có duy nhất một người con nối dõi là Thiên Tỷ, thế nên Dịch Thiếu Hằng trong lòng luôn muốn bản thân có thể dành những điều tốt nhất cho con mình. Bất quá, họ đã... không thể hoàn thành được việc ấy...

"Kít... t... rầm...!"

Thiên Tỷ mở mắt nhìn mọi thứ mờ lại chỉ còn một màu trắng. Cảnh tượng đổ nát phía trước dần lưu lại vào trong trí nhớ cậu. Cha.. mẹ... họ đều chết cả rồi. Cậu đờ người đứng giữa khoảng lặng trống rỗng trong đầu mình. Từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống hai hõm má dính máu không biết của cậu hay của họ. Sau đó, Thiên Tỷ chỉ lặng thinh đứng nhìn hai thi thể đã phủ một lớp vải trắng xóa. Tay cậu khẽ nắm chặt lại, miệng run lên từng đợt bởi tiếng khóc nấc âm ỷ.

Chú và dì đều từ ngoài phòng bước vào. Họ đặt tay lên vai Thiên Tỷ, lặng lẽ ôm đứa cháu nhỏ tội nghiệp kia, cảm nhận lấy những cái run rẩy yếu đuối từ cậu đó. Họ khẽ nói.

- Thiên Tỷ, chúng ta sẽ không để con phải chịu ủy khuất nữa. Dì hứa với con đấy.

Tiếng dì cậu như lạc hẳn đi. Thiên Tỷ duỗi tay ôm lại người dì của mình. Mọi chuyện sau đó, cậu cũng không còn nhớ rõ nữa...

Vụ tai nạn ấy đã khiến tâm lí Thiên Tỷ chấn động, đột ngột sinh ra tính cách lầm lì, ít tiếp xúc người khác trong cậu. Bởi vậy, mọi người ở lớp hầu như luôn thích thú tìm cách trêu chọc, bắt nạt Thiên Tỷ. Rồi cậu chuyển trường, hết nơi này đến nơi khác, nguyên nhân chủ yếu là do chú và dì cậu cảm thấy đặc biệt lo lắng khi Thiên Tỷ luôn bị các bạn đồng trang lứa bắt nạt, kiếm chuyện.

Cũng đã gần 9 năm trôi qua kể từ ngày tai nạn đó xảy ra. Giờ đã là 27 - 8, thời điểm Thiên Tỷ chính thức được nhận học ở trường Thảo Xuyên - ngôi trường nổi tiếng chỉ dành cho những người có thành tích học tập xuất sắc hay những kẻ có địa vị cao trong xã hội. Nhưng nghĩ lại cũng thật không hiểu, vì sao cậu may mắn đỗ đạt vào ngôi trường tốt đến thế. Chắc có lẽ ông trời muốn giúp cậu, bỏ đi quá khứ tăm tối kia. Thế nhưng, thi được vào ngôi trường này liệu có phải là quyết định đúng đắn? Liệu nó có đem hạnh phúc đến cho một đứa thiếu thốn tình cảm như cậu được không?

...

(9 năm trước)

"Tin tức sáng nay. Tại ngã tư đường X đã xảy ra 1 vụ tai nạn, nguyên nhân là do đụng 2 xe quá mạnh, 2 người lớn trong chiếc XY đều đã bị thiệt mạng... Chúng tôi đang tiếp tục điều tra chiếc ôtô nhãn hiệu XX đã bỏ trốn...".

- Ông đang làm cái gì vậy?

- Tôi... tôi không muốn bị đi tù... là do em trai bà hết... - Người đàn ông cỡ trung niên kia thở dốc, cực nhọc nói không nên lời.

Người phụ nữ ngồi gần đó lo sợ trả lời, hình như bà ta còn khóc.

- Nhưng làm thế là phạm pháp... ông không thể...

- Không sao đâu... chuyện này sẽ qua thôi...

Cố gắng an ủi vợ mình, người đàn ông kia cố trấn tĩnh bản thân, miệng chốc chốc lại thở dài đầy lo lắng. Và ở phía ngoài cửa phòng, cậu nhóc con tầm cỡ 7, 8 tuổi đang ngẩn ngơ đứng len lén nghe cuộc nói chuyện của cha, mẹ mình, gương mặt dường như có chút đăm chiêu.

- Tuấn Khải, anh làm gì thế?

- Không có gì...

Hết chap 1~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro