Chap 2 : Buổi đầu đi học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một loại cảm xúc khó tả bỗng dâng trào trong lòng Thiên Tỷ, cậu lấy dũng khí hít sâu 1 hơi rồi đưa chân bước nhanh qua cổng. Vào bên trong trường, hiện ra trước mắt là hàng loạt khu nhà khang trang, rộng rãi, được thiết kế giống hệt như trường đại học nước ngoài, không hẳn là cậu nói quá nhưng toàn bộ mọi thứ tại đây đúng thật rất rộng. Màu xanh của gạch đá lát trên sân cộng với màu trắng thuần khiết của nền tường càng tôn lên vẻ đẹp hiện có cho trường Thảo Xuyên.

Ngắm kĩ chục người lướt đi xung quanh, cậu bất giác cúi đầu xuống nhìn bộ đồng phục đang mặc, ánh mắt có hơi tự hào. Đâu phải ai cũng được vinh dự mà khoác nó trên người, bởi vốn dĩ vào được trường Thảo Xuyên là hẳn 1 vấn đề nan giải, nếu không phải thuộc con nhà giàu có hoặc thành tích học tập chỉ đạt mức trung bình thì chắc có nằm mơ thôi cũng chẳng thể vào được. Nghĩ tới vấn đề này nữa, miệng Thiên Tỷ bất chợt cười khẩy nhẹ, đầu mông lung nhớ lại cái tháng 5 ôn tập cật lực khiến bản thân đã cực nhọc học nhiều đến mất ăn, mất ngủ đó. Tuy nhiên, thành quả bù đắp công sức chính là đây...

"Oa ! Là hai vị Vương thiếu gia đó!"

"Sao họ có thể đẹp trai đến vậy được chứ!".

"Đẹp trai quá! Chịu không nổi mất thôi!!"

Quãng thời gian thư thái để ngắm cảnh đẹp trường chưa được bao lâu thì đột nhiên phát ra tiếng hò hét ầm ĩ. Thiên Tỷ tò mò tiến lại gần chỗ đám nữ sinh đang túm tụm. Cố chen người vào đám đông chật chội, xuất hiện trước mắt cậu là hình ảnh của 2 nam nhân. Một người mang khuôn mặt lạnh lùng, băng lãnh nhưng vẫn toát ra sự hấp dẫn bởi ngũ quan hoàn hảo tinh tế. Người thứ 2 thì ngược lại, mặt mang vẻ đáng yêu, tinh nghịch, cũng điển trai không kém gì người trước. Thiên Tỷ cứ ngẩn ngơ dán mắt vào 2 người đẹp trai trước mặt tựa như đám nữ sinh xung quanh, thế nhưng không phải là cậu hám giai gì cả đâu, chẳng qua họ thật sự quá đẹp mà thôi.

Thiên Tỷ nhanh chóng tự biện minh. Rồi tầm mắt thoáng động vài giây.

"Anh.. anh ta...cái tên mặt lạnh kia đang... là đang nhìn mình sao?".

Càng nghĩ càng không thể tin nổi, Thiên Tỷ gần như luống cuống. Tuy chỉ là nhìn lấy vài giây nhưng trái tim lại cứ không ngừng đập liên hồi. Thứ cảm giác kì lạ này chính là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sau 9 năm làm người không cảm xúc.

Thôi việc nghĩ vẩn vơ, Thiên Tỷ nhanh chóng rời khỏi chỗ đám đông, rồi vội vàng bước chân đi tìm lớp. Vì cậu là học sinh mới chuyển đến nên khi vừa bước vào cửa lớp, mọi ánh mắt ngạc nhiên đều nhìn cậu chằm chằm. Không khí quanh lớp đều im phăng phắc cho tới khi vang lên tiếng nói từ 1 người phía đằng sau, cậu ta đập vào vai Thiên Tỷ :

- Này, cậu là học sinh mới hả?

- Ừ - Thiên Tỷ buông đúng 1 từ trả lời cậu bạn.

- Tôi là Chí Hoành, rất vui được làm quen - Cậu bạn đó chìa tay ra, định là bắt tay làm quen nhưng Thiên Tỷ chả thèm để ý, một mực bỏ bơ khiến người tên Chí Hoành bất mãn.

- Này, sao cậu không...

Lời chưa kịp nói đã bị tiếng chuông reo cắt ngang, Chí Hoành đành hằm hằm trở về chỗ. Cô giáo từ cửa bước vào, khuôn mặt nở nụ cười đầy vẻ thân thiện.

- Hôm nay lớp chúng ta có 1 học sinh mới.

- Ồ... ồ... - Ở dưới lớp đồng thanh kêu lên.

- Học sinh mới đó... đây - Vừa nói cô vừa kéo Thiên Tỷ đang đứng ở giữa lớp lên phía trên bục giảng.

- Ừm... tôi là Dịch Dương Thiên Tỷ, là học sinh mới chuyển đến - Cậu giới thiệu 1 cách ngắn gọn nhất rồi im lặng đưa đôi mắt hổ phách của mình nhìn xuống dưới lớp.

Im ắng...

- Cậu chỉ giới thiệu mỗi như thế thôi à? - Bỗng 1 người lên tiếng phá tan cái không gian quá đỗi căng thẳng kia.

Thiên Tỷ ngạc nhiên nhìn xuống người vừa nói. Đó chẳng phải là 1 trong 2 người đẹp trai khi nãy sao? Nghĩ xong, cậu liền đảo mắt nhìn sang phía bên cạnh, cách đó 1 bàn chính là... là cái tên lạnh lùng mà làm tim cậu đập mạnh như trống trường.

- À... tôi.

- Vương Nguyên nói đúng đó, em giới thiệu kĩ bản thân mình đi - Cô giáo lại dịu dàng nói với cậu.

- Chỗ của em ở đâu vậy? - Thiên Tỷ mặc kệ lời cô giáo, bất giác hỏi chỗ ngồi.

- À... à em... em ngồi bàn kia đi, giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đó.

- Dạ...hả? - Đấy chẳng phải là chỗ của 2 người đó sao? Sao lại...?

- Thưa cô, cho cậu ấy ngồi chỗ khác đi ạ - Một bạn nữ tự nhiên đứng phắt dậy, mang khuôn mặt hẳn là rất không vừa ý.

- Đúng đó thưa cô - Lại 1 bạn nữ khác đồng minh nói.

- Thôi, thôi. Cứ để Thiên Tỷ ngồi đây đi, đằng nào cũng chỉ còn 1 chỗ này trống - Vương Nguyên bất giác trả lời thay cô giáo, mặt lộ lên ý cười.

- Được rồi, Thiên Tỷ, em ra bàn ngồi đi.

- Dạ - Cậu thất thần tiến lại gần chỗ cô giáo chỉ. Người ngồi bên phải cậu là Vương Nguyên, trông cậu ấy có vẻ rất vui tính, thân thiện đó nhưng còn cái người ở bên trái cậu thì... nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt nổi. Cậu ta chắc là Vương Tuấn Khải, ánh mắt lạnh như tảng băng nghìn năm lại còn liếc nhìn cậu 1 cái rõ lạ nữa. Đúng thật lạnh lùng. Nhưng khoan, vậy là từ giờ cậu phải ngồi giữa 2 người này sao? Còn cả đám con gái đang lườm cậu kia nữa. Kiểu này chắc bản thân lại bị giống như ở trường cũ rồi.

Hết chap 2~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro