Chap 3 : Thân thiết quá rồi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu đi học đã kì quái thế này. Đột nhiên bị ngồi cùng 2 con người kia khiến Thiên Tỷ có chút ảo não. Nói thẳng ra là cậu chẳng thể nào tập trung nổi để tiếp tục nghe giảng. Phía bên phải, Vương Nguyên ngồi cạnh cứ luyên thuyên mãi không dứt, nào là : "Cậu sống ở đâu?", "Lúc trước cậu học trường nào?", "Sao cái mặt cứ phải liệt như thế?", v...v...

Đúng thật ồn ào ! Mà cái người có tính khí thất thường ở phía bên trái đó, sao lại im phăng phắc quá thể vậy chứ? Suốt từ nãy đã chả thấy nói được 1 từ nào. Nhưng mà, thời điểm ấy, sao trái tim cậu lại vì Vương Tuấn Khải mà đập mạnh, chắc không phải cậu đã...!?

Không! Không! Không!

Lắc đầu mình để thoát ra khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ, chưa bao giờ Thiên Tỷ bị mất tập trung như thế này. "Không được! Không được! Phải nghe giảng, nghe giảng thôi".

"Reng...reng...reng"

- Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây, hẹn gặp lại các em vào giờ sau - Nói xong cô cầm tập giáo án trên tay rồi ra khỏi cửa lớp.

Chưa đầy 1 phút ra chơi, Vương Nguyên lại bắt đầu thao thao bất tuyệt :

- Thiên Thiên...

- Hả? - Thiên Tỷ liền tròn xoe mắt, biết là người kia muốn nhanh chóng kết bạn với mình, nhưng kiểu gọi thân mật vậy chẳng phải hơi quá sao?

- Tôi gọi thế được không? - Lời nói của Vương Nguyên khiến cho đám con gái trong lớp không khỏi ghen tị, quả thực ghen tuông muốn phát điên phát tiết.

- À... à cũng được.

- Vậy giờ chúng ta đi ra căn tin đi, tôi mời. Cả anh nữa Tuấn Khải, cũng đi cùng đi.

- Ừ - Vương Tuấn Khải đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn Thiên Tỷ, quay ra trả lời đúng 1 từ "ừ" rồi đứng dậy đi khỏi.

Vương Nguyên vẫn chỉ có thể lắc đầu, nhún vai nhìn ông anh trai mình xong lại nắm lấy tay Thiên Tỷ lôi cậu bước nhanh ra cửa lớp để đi tới căn tin.

- Cậu thích ăn gì vậy? - Vương Nguyên hí hửng nói với Thiên Tỷ.

- À... ăn gì cũng được.

- Còn anh, ăn gì đây?

- Ăn như cậu ta - Vương Tuấn Khải hất cái nhìn về phía Thiên Tỷ, mặt vẫn lạnh như băng đá.

- Ok - Nghe xong câu trả lời từ 2 người, Vương Nguyên liền chạy tót ra chỗ quầy bán nhanh như chong chóng.

Giờ chỉ còn mình Thiên Tỷ với Vương Tuấn Khải. Chẳng hiểu sao anh ta lại nhìn cậu, ánh mắt hay đâu thật giống hệt với lúc ở cổng trường. Nó... hình như hơi có vẻ ôn nhu, mà ôn nhu á? Chắc không phải đâu! Chắc chắn là không! Đời nào 1 tên mặt lạnh, tính khí còn hơn cả băng tảng này lại đi nhìn ôn nhu một đứa con trai như cậu được chứ. Nghe thôi cũng thấy đủ vô lí rồi.

- Này Thiên Thiên, thức ăn đến rồi đây ! - Vương Nguyên nhanh chóng bày đồ ăn lên mặt bàn rồi đưa từng phần cho mỗi người.

Thiên Tỷ vẫn trưng bộ mặt liệt quay ra chỉ nói.

- Cảm ơn.

- Đừng khách sáo. À, mà cái này Thiên Thiên ăn thử đi, ngon lắm đấy - Vừa nói Vương Nguyên vừa tiện tay gắp 1 miếng thịt vào phần của Thiên Tỷ.

Thấy cậu ăn, Vương Nguyên trong lòng có vẻ ẩn ẩn một chút gì đó nở hoa, bất giác lại mỉm cười rồi dịu dàng hỏi người trước mặt.

- Ngon không?

- Ừm... cũng ngon - Thiên Tỷ trả lời hơi ngạc nhiên, nhìn Vương Nguyên xong lại cặm cụi ăn tiếp phần của mình.

Hành động thâm tình, cử chỉ dịu dàng tới phát điên hẳn đã đập vào mắt của vô số học sinh khác, đa phần là đám con gái ngồi xung quanh. Lẽ dĩ nhiên, ai cũng biết anh, em Vương thiếu đều được rất nhiều người mến mộ. Nhưng điều hiếm hoi là họ rất ít khi quan tâm hay chu đáo với ai đó, vậy mà giờ bản thân cậu lại may mắn có được đặc ân này.

Mọi người xung quanh hiển nhiên nhìn Thiên Tỷ chỉ bằng con mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Cậu sợ sệt, nhanh chóng lui người một chút khỏi nơi "cấm kị" kia. Rồi cứ nghĩ mọi chuyện tới đỉnh điểm vậy là kết thúc, thế nhưng sau khi Vương Nguyên gắp miếng thịt bò từ bát mình sang phía bát Thiên Tỷ, do chỉ vội lo ăn mà cậu bị dính 1 ít nước sốt ngay trên khóe miệng.

Mọi người trong căn tin lại sốc hộc máu khi chứng kiến cảnh cận hoàng tử trong mộng Vương Tuấn Khải lấy đi mảnh khăn giấy trong hộp nhựa gần đó, rồi từ từ lau tới vết thức ăn trên miệng ai kia. Vương Nguyên gần như ngớ người, mà kẻ trong cuộc là Thiên Tỷ cũng kinh ngạc không kém gì. Sao anh ta... anh ta lại lau giùm cho cậu chứ...? Cậu không khống chế được tim mình mất thôi! 

Vương Nguyên bắt đầu kinh hãi, nghi hoặc nhìn vào ông anh kì quái của mình."Cái tên này, sao hôm nay lại quan tâm người khác quá vậy chứ?"

- Nhìn gì? - Vương Tuấn Khải nhíu mày, chính là rất khó chịu khi bị bao cặp mắt dồn tới.

- À... có gì đâu, có gì đâu. Thôi mọi người tiếp tục ăn đi - Vương Nguyên vội xua tay rồi lại gắp thức ăn lên.

Khi kết thúc được kiếp nạn vừa rồi, Thiên Tỷ ngay lập tức rời khỏi căn tin trước hai thiếu gia không thể đụng chạm kia, phần vì cậu không muốn gặp rắc rối với mấy đám fans của họ nữa, phần còn lại là muốn yên tĩnh đi 1 mình. Có điều, vừa về tới cửa lớp chưa gì đã bắt gặp ngay tên Lưu Chí Hoành. Cậu ta vẫn là còn đang bực mình vì lúc làm quen Thiên Tỷ đã bị cho ăn tấn bơ không thương tiếc.

- Này, cậu Dịch Dương Thiên Tỷ, nói chuyện với tôi chút đi.

- Tôi... tôi không rảnh - Cậu thở dài, mệt mỏi nhìn Lưu Chí Hoành.

Người kia đương nhiên tỏ ra không tiếp nhận.

- Cậu thì bận gì chứ? Mà, cậu có biết 2 người ngồi cùng với cậu là ai không hả.

Nhắc đến hai vị thiếu gia đó, khóe miệng Thiên Tỷ liền bất giác giật giật.

- Họ là ai?

- Haizz. Đấy là 2 thiếu gia độc nhất của gia tộc Vương. Trường Thảo Xuyên này cũng là do 1 tay gia tộc họ xây dựng nên.

- Gì? Trường này á? - Thiên Tỷ đơ mặt 1 lúc.

- Ừ, vậy nên họ rất được ưu tiên nhiều thứ ở đây. Với lại gia tộc Vương còn là 1 tập đoàn vô cùng hùng mạnh, có thể nói là rất có tiếng tăm trong giới thượng lưu, không ai dám đụng vào 2 người đấy đâu.

- Ừm... tôi biết rồi.

- Tôi thấy cậu rất được Vương Nguyên với Vương Tuấn Khải quan tâm đấy. Cố mà giữ vững chỗ tựa này đi.

Được quan tâm mới chính là mối họa lớn đó ! Mắt Thiên Tỷ liền giật giật hai cái nữa. Mặt nặng mày nhẹ nói lại với Lưu Chí Hoành.

- Thôi tôi đi đây.

- Này ! Còn chưa nói xong mà. 

Lưu Chí Hoành cứ ý ới phía sau, miệng lẩm bẩm. Rồi đột nhiên nhẹ mỉm cười. Xem ra mấy ngày nữa cũng không buồn chán đâu nhỉ.

Hết chap 3~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro