Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáp xuống nhân giới an toàn, Nguyên thở phào nhẹ nhõm... Bấy giờ Tuấn Khải mới lên tiếng đề nghị...

-Chúng ta chia ra tìm đi, nếu cả hai cùng đi tuy an toàn hơn được phần nào nhưng việc tìm kiếm sẽ bị trì hoãn rất nhiều thời gian... Mấy tên thiên thần hay kể cả là ác quỷ đối với cậu chắc chắn đều không thành vấn đề đúng chứ?

Nguyên suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, bay đi mất... Anh cũng không nói thêm điều gì mà trực tiếp lao vào tìm kiếm... Việc tìm kiếm Thiên Tỉ xem ra khó khan hơn anh vẫn tưởng... Mức năng lượng hiên tại cảu cậu chẳng khác nào người bình thường nên không tài nào lần ra bằng cách đó... Ngoài ra, anh và Vương Nguyên không thể gọi lớn như tìm kiếm bình thường, bản thân hai người còn phải dùng ẩn thuật che giấu năng lượng của bản thân đề phòng khi kẻ địch đuổi theo... Vương Tuấn Khải thật ra cũng không hề chắc chắn rằng Thiên Tỉ vẫn còn ở nhân thế hay không... Tuy nhiên, nếu suy xét một cách khách quan thì có khả năng cao là bọn chúng cũng gặp phải khó khăn để tìm ra cậu và hiện giờ cậu vẫn an toàn... Thiên Tỉ, em có phải là đang sợ lắm không? Chờ tôi nhé, tôi sẽ mau chóng tìm ra em...

[...]

Thiên Tỉ đang lững thững rảo bước trên con đường men theo bờ sông, cậu hẳn nhiên vẫn chưa hề biết bản thân đang rơi vào tình huống éo le như thế nào... Có tiếng nói vang lại từ cách đó khoảng 20m... Một toán người đang làm gì đó rất mờ ám, dường như là đang tìm kiếm thứ gì đó dưới sự chỉ đạo của một người đàn ông... Cậu khá tò mò nhưng, cố gắng men lại gần một cách khẽ khàng nhất... Người đàn ông chỉ huy lên tiếng...

-Các ngươi mau tìm đi, tìm cho kĩ vào, nhất định phải bắt được tên nghiệt chủng ấy càng nhanh càng tốt.

-Vâng...-Toán người đồng loạt đáp trả, người đàn ông có vẻ khá hài lòng...

Mà khoan, "nghiệt chủng" ? Cum từ này thật sự rất quen... Cậu đã từng nghe thấy ai đó nói qua... Cậu cố gắng căng mắt theo dõi nhóm người đó lùng sục...

-Thưa chỉ huy, không tìm thấy thằng nhóc đó...

-Không thây? Đã tìm hết các ngóc ngách chưa?

-Dạ rồi, thưa chỉ huy... Có lẽ chúng ta nên chuyển đến khu vực khác rà soát...

-Hừm... Ta thấy thiên giới lần này có phải đã làm quá vấn đề không? Chỉ một thằng nhóc con lai không chút sức mạnh mà phải điều động gần như toàn bộ nhân lực của thiên giới...

-Dạ, tôi nghĩ, chính bởi vì nó không có chút sức mạnh nên lại càng khó để tìm ra... Hơn nữa, sức mạnh bị phong ấn trong cơ thể nó không thể phán đoán khi nào sẽ bộc phát.

-Ngươi nói cũng có lí... Mà, bỗng dung ta quên mất tên của nó rồi...

-Là Dịch Dương Thiên Tỉ thưa ngài... Chúng ta chuyển sang khu vực khác thôi.

Người đàn ông gật đầu đồng ý rồi hất hàm ra lệnh cho đám người kia...

-Được rồi, chúng ta chuyển sang khu vực KJ520...

-Rõ, thưa chỉ huy...-Toàn quân lại đồng thanh hô vang.

Thiên Tỉ đứng ngoài nghe mà toát mồ hôi hột... Chúng đang tìm mình sao? Chúng là ai? Là thiên thần hay ác quỷ? Mà dù là loại nào thì mình cũng đang lâm vào thế bí rồi, chúng đông như vậy, lại có phép thuật... Nhất định không được để chúng phát hiện... Thiên Tỉ rất nhanh nhẹn lùi xa khỏi khu vực nguy hiểm, bình tĩnh quan sát tiếp tình hình...

Toán người chuẩn bị xuất phát, sau lưng bất ngờ hiện ra một đôi cánh lớn, dưới ánh đèn đường mờ mờ, chúng tung cánh, bay lên bầu trời đêm... Lần này thì không còn lẫn đi đâu được nữa, là một toán thiên thần... Cậu lùi nhanh vào phía trong một bụi cây rậm rạp. Thật không may, khi xoay người, cậu vô tình đá phải một viên đá dăm nhỏ, khiến cho viên đá văng ra ngoài theo một đường cong parabol hoàn mĩ rồi "bộp" một tiếng rất nhỏ đáp xuống nền đường... Tên thiên thần chỉ huy có vẻ đã đánh hơi được thanh âm lạ, đột nhiên ngoái người lại, bay sát về phía bụi cây... Cậu nín thở, lo lắng, tim cũng vì thế mà không tự chủ đập loạn xạ...

Hắn dò xét một chút rồi bất ngờ quay đi... Cậu bình tĩnh lại đôi phần, thở hắt ra nhè nhẹ... Cư tưởng bản thân số đã tận rồi chứ... Không ngờ hắn lại không nhận ra trong khi cậu đã ở ngay trước mũi... Cậu vừa định ngồi xuống nền đất thì bụi cây đột ngột bị kéo ra... Trái tim cậu tưởng chừng như ngừng đập khi khuôn mặt của tên thiên thần chỉ huy ở ngay trước mắt mình...Không phải chứ? Hắn rõ ràng đã đi rồi mà...

-Chà, cậu bé, trốn vậy là không được đâu nhé... -Kèm theo câu nói là một giọng điệu nửa mỉa mai, nửa khinh bỉ... Bàn tay hắn đang hướng thẳng tới chỗ cậu... nhưng khi hắn chỉ vừa vặn sắp chạm tới người cậu, một quả cầu khí màu đen không biết từ đâu bay tới, đánh hắn bật ra khỏi vị trí vài mét... Hắn tức giận, bật dậy, lần tìm kẻ đã tung phép thuật bóng tối... Một giọng nói vang lên từ phía trên cao...

-Ngươi mà dám động tới một sợi tóc của Thiên Tỉ, ta lập tức đánh ngươi ra bã...

Hắn trợn mắt nhìn người kia, cậu lần theo giọng nói, nhìn lên trên bầu trời... Một thân ảnh mờ mờ thấp thoáng dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường... Cậu giật mình ngạc nhiên... Vương Tuấn Khải? Sao lại là anh ấy?

Vương Tuấn Khải liệu có cứu được Thiên Tỉ? Vương Nguyên liệu có đến kịp để bảo vệ thiên Tỉ và hỗ trợ Tuấn Khải? Tất cả sẽ được giải đáp trong chap sau...

Au: Cho ta PR ké một chút, chẳng là dạo này ta đang xem phim nên quyết định mở thêm show bình luận phim trên wattpad dưới dạng bút kí, bạn nào quan tâm có thể xem qua nhưng mà phải chờ vài ngày nữa ha, ta chưa có viết :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack