Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Khải nhanh chóng đáp xuống phía trước Thiên Tỉ , Thiên Tỉ cũng ngay lập tức đứng dậy... Không để cậu kịp nghĩ ngợi , anh trực tiếp nắm lấy tay cậu kéo sát vào mình... Tình thế bây giờ thực giống mấy cảnh trong phim cổ trang nha... Chính là anh đang dùng một tay ôm trọn lấy cậu, cố gắng kéo cậu nép sát vào lồng ngực mình... Thiên Tỉ cả người run lên, anh lại càng níu chặt, ghé sát xuống tai cậu thì thầm khích lệ tinh thần mà tưởng như đang trêu ngươi...

-Thiên Tỉ, đừng sợ, có anh ở đây rồi...

Thiên Tỉ nuốt nước bọt, bản thân chính là không tiêu hóa nổi mấy câu chữ anh vừa thốt ra... Nghe giống như một đôi tình nhân vậy... Khuôn mặt cậu đỏ bừng, cả người nóng hầm hập còn tim thì đập lạc nhịp... Cậu thực không hiểu vì sao khi ở gần anh lại cảm thấy an toàn tới vậy... Chính là cái loại suy nghĩ "Anh ấy ở đây rồi, tất cả sẽ ổn"... Khi Vương Tuấn Khải xuất hiện, trong lòng cậu xuất hiện thứ cảm giác vừa vui mừng lại vừa nhẹ nhõm... Cậu lần nào rơi vào nguy hiểm cũng là luôn chờ đợi anh đến, luôn tin tưởng rằng anh sẽ xuất hiện... Cái lần bị ác quỷ bắt cũng vậy, mặc cho bản thân chịu nỗi đau thể xác nhưng khi anh vừa đến đã biến mất toàn bộ... Tất cả đến cuối cùng cũng là cảm kích, là ngọt ngào...

Tên thiên thần chỉ huy lộ rõ vẻ tức giận... Đôi mắt hằn lên những tia máu nhìn chằm chặp vào anh... Bản thân cậu luôn nghĩ, thiên thần là những người rất thân thiện, đáng yêu, luôn giúp đỡ người khác bằng phép thuật của mình... Nhưng, cho đến khi chứng kiến trận đánh của anh với thiên thần, cậu mới hiểu... Con người hoàn toàn không hiểu gì về bản chất của thiên thần...

Anh nhìn hắn, cười khinh bỉ một tiếng, nới dần vòng tay đang ôm chặt lấy Thiên Tỉ, nhỏ giọng dịu dàng nói...

-Thiên Tỉ, em mau ra kia nấp đi, nhất định không được để bản thân bị thương... Ở đây anh sẽ lo liệu...

Thiên Tỉ ngước nhìn Tuấn Khải, cau mày lo lắng... Như hiểu được cậu đang nghĩ gì, anh mỉm cười...

-Em không phải lo, em nghĩ anh là ai chứ... Đi mau đi...

Thiên Tỉ không nói gì, chỉ gật đầu... Trước khi đi khỏi còn không quên nhìn anh như muốn nhắc nhở phải cẩn thận... Anh nhìn cậu đã ẩn nấp yên ổn mới quay lại phía tên thiên thần... Hắn lên giọng...

-Chà... Chắc là ngươi rất mạnh nhỉ ác quỷ... Hẳn là một ác quỷ cao cấp, nếu không ngươi sẽ không đào đâu ra cái tự tin đó... Nhưng mà này, ngươi nghĩ chúng ta sẽ một chọi một sao? Ngươi nhầm rồi đây...-Nói rồi, hắn phất tay một cái, toán thiên thần hồi nãy tưởng đã rời khỏi lại đột nhiên xuất hiện... Đông quá... Làm sao anh đánh được chứ? Cậu tự nhủ như thế nhưng lại không có cách nào giúp anh, chỉ trách bản thân cậu hiên tại quá yếu đuối... Phải chi có Vương Nguyên ở đây thì hay quá... Cậu tin Nguyên rất mạnh... Kể từ sau lúc cãi nhau với Nguyên, cậu quyết định bỏ đi sau khi đã suy nghĩ rất nhiều... Vốn là muốn rời khỏi để tránh những người khác bị liên lụy vì thân thế của cậu mà lại hóa đẩy anh vào nguy khốn như vậy... Thật ngu ngốc...

Anh nhìn đám thiên thần trước mặt, lạnh lùng nói...

-Chỉ một đạo quân nhỏ như vậy? Muốn hạ ta? Chờ thêm 10 năm nữa đi...

Nói rồi, không đợi chúng kịp trở tay, anh lao vào... đám thiên thần đông đúc lần lượt đổ gục dưới chân anh... Khỏi phải nói cậu ngạc nhiên thế nào... Anh mạnh quá... Vốn là cuộc chiến đang rất thuận lợi và thế thắng đang thuộc về Vương Tuấn Khải, từ phía sau của đám loạn quân bay đến một cơn lốc phép thuật hướng thẳng vào anh... Anh phát hiện ra và tránh kịp thời nhưng cơn lốc đó nhưng vẫn bị nó chạy sượt qua cánh tay trái... tạo thành một vết rách dài, máu chảy không ngớt... Anh ôm lấy cánh tay trái, cố gắng tự trị thương bằng phép... Tên thiên thần chỉ huy cười vang ghê rợn...

-Chà chà, bị thương mất rồi... Phải làm sao bây giờ nhỉ?

-Ngươi... vô lại...Ta không ngờ ngươi lại không có chút tự trọng mà đánh lén ta đấy...

-Ta đâu có đánh lén, ta trực diện đánh ngươi đó chứ...-Giọng hắn đầy vẻ bỡ cợt... Mấy tên thiên thần chiến binh có phải đều có cái giọng điệu này? Nguy quá... Địch còn lại khá đông mà bản thân lại để bị thương như vậy... Anh thì có ra sao cũng được nhưng nếu anh bại ở đây, Thiên Tỉ chắc chắn sẽ gặp nguy... Nhất định phải thắng... Tuấn Khải lại lao lên tấn công, đợt tấn công này có vẻ đã yếu đi phần nào... Sau khi trị thương, sức lực Tuấn Khải giảm đi không ít... Thiên Tỉ cũng có chút nhận ra điều này... Tuy không hiệu quả như đợt tấn công trước nhưng đám thiên thần đứng trước mặt anh vẫn từ từ rạp xuống... Đám còn lại dồn toàn lực tấn công, anh bị bốn tên thiên thần giữ lấy trong gang tấc tưởng chừng không thể thoát khỏi... May mắn rằng, anh đã dùng bí thuật bóng tối đánh văng chúng ra tứ phía...

Tuấn Khải chống người xuống, thở dốc... Thật sự đám thiên thần này rất mạnh, đánh với chúng đông như vậy khiến anh xuống sức rất nhanh... Dịch Dương Thiên Tỉ ở phía sau bụi cây theo dõi trận đấu, trái tim như nóng rực lên, cả người tưởng chừng như đang bùng cháy dữ dội... Cậu không hiểu vì sao bản thân lại bị như vậy nữa... Cơ thể và trái tim càng ngày càng nóng lên rất nhanh, máu trong cơ thể cậu sôi sục lên... Thiên Tỉ cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh để tiếp tục theo dõi trận đánh giữa anh và tên chỉ huy... Anh mất sức quá nhiều nên đang bị rơi vào thế bí, liên tục bị áp đảo bởi các đòn tấn công của tên thiên thần chỉ huy...

Cậu hoàn toàn không để ý, phía sau Thiên Tỉ xuất hiện một cánh tay, nhanh chóng bịt lấy miệng cậu lôi đi... Cậu giẫy giụa lại nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay thô bạo ấy, bị mang theo bay lên không trung... Anh thấy động, quay người lại... Cảnh tượng cậu bị một tên ác quỷ đưa đi khiến anh sửng sốt... Anh cố gắng đuổi theo nhưng kler trước mặt vẫn không ngừng lại kể cả khi con mồi mà hắn muốn đang bị đưa đi... Hắn rất hiếu chiến... Anh tránh đòn, bay vụt theo bóng đen ác quỷ kia...

Thiên Tỉ bị hắn ôm ngang người, bay trên bầu trời với tốc độ chóng mặt... Cả người cậu vẫn tiếp tục nóng lên, từng tế bào giống như đang từ từ bị đốt cháy... Cậu không còn đủ sức chống cự kẻ kia nữa...

Chuyện gì đã xảy ra với cơ thể Thiên Tỉ? Vương Tuấn Khải có đuổi kịp tên ác quỷ mang Thiên Tỉ đi? Và Vương Nguyê hiện tại đang ở đâu? Đón chờ chap sau để tìm câu trả lời...

Au: Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ truyện của ta... Fic này chắc cũng sắp đi đến hồi kết rồi nha, ta rất mong các bạn có thể ủng hộ ta ở các fic khác nữa :))))) Klq nhưng mà có bạn nào đang thương tiếc cho hai em icon " :v " và " :3 " trên Facebook không ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack