Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Ngươi nghĩ dồn ta tới nước này thì ta sẽ khai ra hết ư? Nếu ta làm vậy thì ta đâu còn là chiến binh thiên thần nữa...Nguyên cười khinh bỉ, xung quanh được bao bọc bởi một màn chắn năng lượng bằng ánh sáng vô hình, cùng lúc đó anh bị đánh bật ra ngoài...Tuy tiếp đất an toàn nhưng vì ở quá gần nên anh bị thương không nhẹ, bóng tối vốn khó lòng tạo được thế khó cho ánh sáng...

-Hệ ánh sáng sao? Cậu cũng không hề dễ đối phó như tôi tưởng...

-Ta sẽ tiêu diệt ngươi trước khi ngươi hại đến cậu ấy...Giờ ngươi đã bị thương rồi, muốn thắng được ta cũng không dễ đâu...-Nói rồi, Nguyên giơ tay về phía anh, một luồng sáng bảy màu xé gió lao đến anh, anh nhanh chóng nhảy sang phải để tránh...Nguyên liên tục tấn công, anh đã hao tổn không ít ma pháp để tự trị thương nên giờ chỉ có thể tránh...Thực sự vốn là anh có thể chạy khỏi đây...Tuy nhiên, cậu bé đó...Và còn tên thiên thần trước mặt anh...Tất cả bí ẩn khiến anh không thể rời đi mà chưa tìm hiểu rõ...

[...]

-Ngươi không thể chạy trốn được mãi đâu ác quỷ, đầu hàng và chịu chết đi...

-Cậu thật quá đơn giản, thiên thần ạ, cậu nghĩ tôi sẽ dễ bị hạ vậy sao?...

Hai người một người tấn công, một kẻ tránh né...Thiên Thiên từ từ hồi tỉnh, lồm cồm bò dậy, ôm lấy đầu..

-Đau quá, đầu cứ ong ong...

Hai người đang giao chiến không ai bảo ai đều nhất loạt dừng lại...Nguyên chạy lại đỡ Thiên dậy....

-Thiên Thiên, có sao không? Có bị đau ở đâu không?

-Không sao, sao tớ lại nằm ở đây?

-Không có gì cả, cậu đừng để ý, chúng ta về thôi...

Thiên Thiên đứng dậy thì va phải anh, loạng choạng, Nguyên vội đỡ lấy...Thiên ôm đầu cáu gắt, chầm chậm nhìn lên...và...và...đập thẳng vào cái mặt cậu là một cái mặt rất đẹp trai nhưng lại là ác mộng với cậu...Cậu lắp bắp, nép sát vào Nguyên...

-Hội...hội trưởng....sao...anh...anh...lại ở đây?

-Cậu ám ảnh tôi vậy sao? Tôi đâu có giống ác thần mà cậu lại sợ sệt như vậy chứ...Chúng ta đang đi chung với nhau thì đột nhiên cậu lăn ra ngất xỉu, cậu ta không biết từ đâu chạy đến tẩn cho tôi một trận tơi bời hoa lá mà tôi còn không hiểu vì sao...

Thiên Thiên ngơ ngác trước, kế đó Nguyên cũng ngớ ra không hiểu mô tê cái cuộc nói chuyện này là sao...Chẳng lẽ anh ta nhìn thấu được ma pháp xóa kí ức của mình có tác dụng phụ sao? Sao có thể chứ, pháp thuật ánh sáng sao có thể bị ma pháp bóng tối nhìn thấu...Che đi sự sửng sốt của mình, Nguyên hỏi Thiên Thiên...

-Hai người quen nhau sao?...

-Phải, cậu ta và tôi quen nhau..-Thiên Nhi chưa kịp lên tiếng thì đã bị anh cướp lời...

-Thật ra cũng không phải thân thiết gì cho cam, anh ta là hội trưởng CLB guitar mà tớ tham gia...Tớ mới ngày đầu tham gia đã bị anh ta làm k...-Cậu chưa kịp nói hết đã bị anh nhảy vô họng ngồi chễm chệ...

-Tôi đã quan tâm chăm sóc cậu ta rất nhiệt tình đúng bổn phận của hội trưởng, tôi là một hội trưởng tốt mà...

Cái gì vậy ông Thiên, anh ta nói không thấy ngượng mồm sao? Cái gì mà quan tâm chăm sóc nhiệt tình? Rồi lại còn cái gì mà hội trưởng tốt? Anh làm ơn đi chết liền đi cho tôi nhờ...Thiên Thiên nhìn anh với ánh mắt sliver bullet như muốn xuyên thấu tâm can cái kẻ đang nói dối không chớp mắt trước mặt...Nhưng đến cuối cậu lại chả thể làm gì để hả cơn giận này, chỉ có thể rủa thầm trong bụng, cố lôi cả 30 đời tổ tiên dòng họ anh ta ra để nguyền rủa, rủa xả...

[...]

-Này, hai người có thể nào đừng liếc mắt đưa tình trước mặt tôi được không?..-Thiên Thiên bực mình gắt lên...Dọc đường về mà hai cái kẻ này cứ nhìn nhau đắm đuối như con cá chuối, hỏi ai mà chịu nổi đây?...Hai người kia cũng ngừng nhìn nhau ngay sau câu nói của cậu rồi đông loạt quay sang nhìn cậu với hai style biểu cảm khác nhau...

-Bớt suy nghĩ linh tinh giùm tớ đi, hắn ta có cho không tớ cũng chẳng thèm chứ đừng nói là nhìn nhau tình tứ như cậu nói..-Mặt Nguyên xuất hiện những vạch sổ màu đen, liếc nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh như dao, cậu cũng rùng mình sau cái nhìn đó...

Anh thì trái lại, nhìn cậu bằng đôi mắt xám tro ánh lên sự tinh nghịch, hỏi xoáy...

-Em ghen à, tôi đã là gì của em đâu mà em ghen?..

-Ghen ghen cái đầu nhà anh, anh bay hơi cao quá rồi đấy, anh không sợ khi rớt xuống sẽ bể mất cái bàn tọa ngọc ngà của mình sao?- Đi kèm theo câu trả lời là một cái nhìn khinh bị tột cùng...

[...]

Nguyên không hề muốn anh đến gần cậu chút nào cả, Nguyên chưa hề có một chút tin tưởng nào với anh. Tuy vậy Nguyên biết anh chưa hề biết chút gì về sức mạnh của Tiểu Thiên, cũng bởi vì vậy phải ngăn chặn anh càng sớm càng tốt...Ngoài ra, với sức mạnh của mình, anh chính là một mối đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của cậu...Anh không thể ở gần Thiên Thiên thêm nữa, Nguyên bắt buộc phải tìm mọi cách để đẩy anh xa khỏi Thiên Thiên...

[...]

Anh rất tò mò về cậu...Cậu là ai? Thân thế như thế nào? Cậu đang che giấu bí mật gì phía sau khuôn mặt đó? Anh muốn biết không chỉ đơn giản là do bên cạnh cậu có một thiên thần cao cấp bảo vệ, hơn nữa còn một lí do khác thôi thúc anh tìm hiểu quá khứ của cậu, chính là bởi vì bản thân anh...Anh chưa bao giờ từng có thứ cảm xúc kì lạ này đối với bất kì một ai trước đó, rốt cuộc đó là gì?

[...]

Chờ cho Thiên Thiên khuất dạng sau cánh cửa, anh mới quay lại Nguyên...

-Cậu nhóc đó đi vào nhà rồi, quanh đây cũng được tạo kết giới bóng đêm rồi, giờ ngươi không định nói gì sao?-Anh nhìn thẳng vào mắt Nguyên, lạnh lùng hỏi...

-Ta nói rồi, ta không có nghĩa vụ phải cho ngươi biết về cậu ấy, với lại ta cũng chẳng có điều gì cần tâm sự với ngươi cả...-Nguyên không chút run sợ mà khiêu khích...

Anh cười nhạt, đề nghị...

-Vậy chúng ta đấu một trận, ai thắng sẽ có quyền được cho biết những điều muốn biết, hẳn ngươi cũng có không ít điều thắc mắc về ta....

-Vậy được, tới luôn đi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack