Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Nô Lệ ngày thứ ba - Sợ hãi ] - P1


Vương Tuấn Khải, anh còn nói lắm hơn cả bố tôi!


"Con về rồi ạ!"


Sẩm tối, Dịch Dương Thiên Tỉ buồn bã trở về nhà.


Kế hoạch "cưa cẩm" Vương Tuấn Khải của cậu cảm thấy vô cùng chán nản.


"Thiên Tỉ, sao rồi? Giọng con làm sao mà nghe chẳng có chút thần khí gì cả thế hả?" Mẹ cậu đang ở trong bếp tay cầm dầu lạc, tay cầm bàn sản bỗng thò đầu ra hỏi han với vẻ quan tâm.


Ông Dịch đang đọc báo ở trong phòng khách cũng ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nhìn cậu con trai.


"Không có gì ạ! Chỉ là con ở trường gặp mấy chuyện không vui thôi ạ. Bố mẹ đừng lo, qua mấy ngày nữa là không sao đâu!" Dịch Dương Thiên Tỉ chán nản đi tới trước ghế sofa, vứt ba lô vào một góc.


"Không có chuyện gì thì tốt! Con lớn rồi, có rất nhiều việc phải tự mình học cách xử lý." Mẹ cậu nói xong lại chú tâm vào việc nấu ăn.


Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bên cạnh bố, mắt nhìn vào tờ báo trong tay ông: "Bố đang đọc cái gì thế ạ? Không phải là đang xem tin tức lá cải về mấy cô minh tinh xinh đẹp đấy chứ?".


Bố cậu cuộc tròn tờ báo gõ vào đầu cậu, cười chảy cả nước mắt rồi mắng: "Thằng tiểu tử thối này, chỉ có nói hồ đồ không à! Bố già ngần này tuổi rồi còn đưa bố ra làm trò cười."


"Già đâu mà già ạ! Bố vẫn trẻ chán! Bố ơi, dạo này có tin tức gì mới hả bố?" Dịch Dương Thiên Tỉ tiện tay lấy tờ báo trên đầu, mở ra đọc.


"Báo đưa tin là có một tên sát nhân rất tàn bạo đã đến thành phố Bắc Kinh của chúng ta. Mục tiêu của tên sát nhân đó là nhắm vào những sinh viên hay đi về muộn. Hắn thường bắt họ đưa tới công viên, sau khi đánh đập một hồi thì giết chết. Người ta cũng nói rằng tên sát nhân này đã giết 8 nữ sinhvà nam sinh rồi, ba trong số đó là học sinh cấp hai, năm người còn lại là học sinh cấp ba. Thiên Tỉ, sau này con ra ngoài muộn thì phải cẩn thận một chút." Bố cậu không quên cảnh báo.


"Vâng. Con biết rồi! Nhưng tên sát nhân này đúng là đồ biến thái! Mấy cô bé cậu bé học sinh ấy không thù không oán với hắn, tại sao hắn lại bắt bớ đánh đập người ta? Cuối cùng lại còn giết người ta nữa! Nghĩ đến tên sát nhân đó đang lẩn trốn tại thành phố Bắc Kinh xinh đẹp của chúng ta là con cảm thấy rất kinh sợ." Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa hai cánh tay đang thi nhau nổi da gà.


"Vì thế buổi tối nếu không cần thiết phải ra ngoài thì con cố gắng đừng đi, trong trường hợp phải đi thì phải tìm ai đó đi cùng. Trên báo còn nói tên sát nhân ấy rất kỳ lạ, mỗi lần gây án xong, hắn đều để lại một chiếc huy hiệu bằng đồng trên thi thể nạn nhân."


Huy hiệu bằng đồng? Một đoạn ký ức chợt chầm chậm lướt qua trong đầu Dịch Dương Thiên Tỉ, mặt cắt không còn giọt máu, tay cậu không ngừng run lên lật bên ngoài tờ báo, tiếng cậu cũng run run hỏi bố: "Bố, mẩu tin... đó... nằm... ở đâu?".


Bố cậu cầm tờ báo, giở đến bài báo có ảnh và bài viết mẩu tin đó, chỉ cho con trai xem: "Đây, là bài báo này đây."


Ánh mắt nhìn theo hướng bài báo bố chỉ, trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ bất an như thể có hàng vạn con ngựa đang chạy loạn lên. Nhưng khi mắt cậu nhìn thấy ảnh chiếc huy hiệu to bằng đồng đó thì tay cậu và trong lòng cậu không còn run rẩy nữa.


"Ăn cơm thôi!" Tiếng bà Dịch trong bếp vang lên.


"Thiên Tỉ, chúng ta đi ăn cơm đi con!" Ông Dịch kéo tay cậu, vừa chạm vào tay cậu thì đột nhiên dừng lại, ông nhìn con trai với ánh mắt hoảng hốt: "Thiên Tỉ, sao tay con lạnh vậy? Sắc mặt tại sao lại trắng bệch ra thế này?".


Dịch Dương Thiên Tỉ mặt trắng bệch, không nói, mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng nhìn vào ảnh trong bài báo, toàn thân lạnh toát.


Chiếc huy hiệu bằng đồng, bên trong có in hình trăng tròn, phía trên khắc hình cái liềm, đuôi liềm khắc một chữ "tử" màu đỏ thẫm của máu.


Vì mẩu tin tức đáng sợ đó, Dịch Dương Thiên Tỉ không hề cảm thấy ngon miệng trước bàn thức ăn đầy ắp các món cao lương mỹ vị ngon lành, vì thế cậu và vội mấy miếng cơm trắng rồi lấy cớ giảm cân lỉnh vào trong phòng.


"Con gầy như thế rồi còn bày đặt giảm cân cái nỗi gì hả? Lẽ nào con muốn đi làm diễn viên đóng vai Bạch Cốt Tinh?".


Tiếng đai đi đai lại của mẹ cậu cứ như âm thanh của ma quỷ xuyên thủng tai văng vẳng theo cậu khiến cậu sợ hãi đóng sập cửa rồi khóa trái để thoát khỏi âm thanh ấy.


Sau khi bình tĩnh lại, bài báo và hình ảnh của mẩu tin trên báo lại xuất hiện trong đầu Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu sợ hãi, liên tục so vai rụt cổ, hít thở sâu sau đó tay run rẩy gọi điện cho bạn chí cốt.


"Nguyên, cậu có xem báo mới hôm nay không?". Đầu dây bên kia thông, Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức hỏi không cần biết người nghe có phải là Vương Nguyên hay không.


"Có! Thiên Tỉ, giọng cậu hôm nay nghe kỳ lạ thế, có phải có chuyện gì không?". May mắn thay, người nghe điện là Vương Nguyên.


"Nguyên, cậu có đọc bài báo viết về tên sát nhân và chiếc huy hiệu bằng đồng không?" Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi mà không ngừng run rẩy.


"Có! Mẩu tin trang nhất, quan trọng như thế, mình chắc chắn là phải đọc rồi."


"Nguyên... Cái huy hiệu bằng đồng đó, mình có từng nhìn thấy... Mình... mình có nhìn thấy nó ở ngoài đời thật."


"Hả?" Tiếng kêu kinh ngạc của Vương Nguyên ở đầu dây bên kia, sau đó là tiếng hỏi gấp gáp: "Cậu nhìn thấy ở đâu?".


"Mình..." Dịch Dương Thiên Tỉ do dự một giây rồi nói ra hết những lo nghĩ trong lòng: "Hôm nay lúc đưa "chiến thư" cho Vương Tuấn Khải, mình nhìn thấy trong ngăn bàn của cậu ta... Nguyên... cậu nói thử xem có khi nào Vương Tuấn Khải chính là tên sát nhân đó?".


Đầu bên kia im lặng vài giây, Dịch Dương Thiên Tỉ chờ mãi đâm phát hoảng liền hỏi: "Nguyên, tại sao cậu không nói gì? Có chuyện gì sao?".


"Thiên Tỉ!", vài giây im lặng trôi qua, Vương Nguyên bắt đầu nói: "Cậu có chắc chính là cái huy hiệu đó không?".


"Mình chắc chắn!" Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời không chút do dự.


"Cũng chắc chắn là ngăn kéo của Vương Tuấn Khải?"


"Chắc chắn 100%!"


Bên kia lại im lặng, một lúc sau, Dịch Dương Thiên Tỉ mới nghe thấy tiếng của Vương Nguyên: "Mình nghĩ chuyện này tốt nhất là gọi cả nhóm mình đến, mọi người cùng nhau thảo luận. Thiên Tỉ, cậu thấy thế có được không?".


Đến cái lúc này rồi còn có thể không được ư?


Sát cửa sổ trong cửa hàng kem có tên Mãng Quả Đa Đa (Tên gọi này cũng chỉ một loại sữa chua uống có thêm xoài - ND), ngồi vây xung quanh một chiếc bàn là bốn chàng trai tuấn tú đang chụm đầu lại với nhau. Sau khi nghe ngóng tỉ mỉ, một lát sau, bốn cái đầu tách ra, mỗi người mang mỗi vẻ mặt khác nhau.


"Cool! Một kẻ giết người rất có cá tính! Nếu đó thực sự là Vương Tuấn Khải thì mình còn muốn được chụp ảnh cùng cậu ta nữa cơ!" Lưu Chí Hoành thốt lên với khuôn mặt và ánh mắt lộ đầy vẻ ngưỡng mộ.


La Đình Tín tát nhẹ lên má Lưu Chí Hoành, "Lưu công chúa, cái tên sát nhân đó, không phải là các anh chàng sát thủ đẹp trai, lạnh lùng trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn đâu, OK?".


Vương Nguyên lí trí đưa ra suy nghĩ và ý kiến của cậu, "Mình nghĩ, nếu Vương Tuấn Khải chính là tên sát nhân ấy thì Thiên Tỉ, tốt nhất là cậu bỏ ngay kế hoạch lần này đi rồi sau đó gặp gỡ, tiếp xúc với cậu ta ít thôi, sự an toàn của bản thân rất quan trọng."


Dịch Dương Thiên Tỉ mặt mày đau khổ: "Nhưng mình đã đưa "chiến thư" cho cậu ta rồi, hẹn cậu ta 8 giờ tối nay ở bên đài phun nước trong công viên Thủy Tinh chờ mình."


"Thế cậu vẫn muốn đi phải không?" Lưu Chí Hoành nghiêng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ quan tâm.


"Mình cũng không biết nữa!" Dịch Dương Thiên Tỉ không ngừng tỏ ra khổ sở.


"Mình nghĩ tốt nhất là đi gặp. Các cậu thử nghĩ xem, bây giờ cũng không chắc Vương Tuấn Khải có phải là tên sát nhân đó không? Hoặc nếu Vương Tuấn Khải đúng là tên sát nhân thì chẳng phải những học sinh trường mình đang gặp nguy hiểm sao? Mình nghĩ nếu có thể, tốt nhất là nên điều tra rõ ràng xem Vương Tuấn Khải có phải chính là tên sát nhân đó hay không. Mình thấy chúng ta không nên bàn lùi nữa, nhóm mình thành lập ra không phải để bảo vệ chính nghĩa hay sao?" La Đình Tín đưa ra ý kiến của mình.


Ba người còn lại im lặng một lát, sau đó Vương Nguyên cất lời: "Mình đồng ý với Đình Tín."


Lưu Chí Hoành cũng gật đầu: "Mình cũng đồng ý."


Tiếp dó ánh mắt mọi người dừng lại ở Dịch Dương Thiên Tỉ, mấy chàng cùng đồng thanh hỏi: "Thiên Tỉ, ý cậu thế nào?".


Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn mọi người đang nhìn mình, nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: "Mình cũng đồng ý. Thế bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút cho cuộc hẹn, còn không đầy một tiếng nữa là 8 giờ rồi."


"OK!" La Đình Tín gật đầu rồi thận trọng nói: "Mấy người chúng ta cũng đi chuẩn bị chút đồ phòng vệ, lát nữa bọn mình sẽ đứng cách cậu không xa để bảo vệ cho cậu."


"Được! Vậy mỗi người chúng ta cũng nên tự chuẩn bị một chút!" Bốn chàng cùng đứng dậy rất ăn ý.


Gió buổi tối hiu hiu, trời đầy sao lấp lánh, tiếng côn trùng kêu rả rích từ trong đám cỏ. Ánh trăng sáng, trong như thủy ngân mềm mại tựa tấm lụa sa-tin tràn ngập khắp công viên, chiếu sáng đài phun nước ở trung tâm công viên. Dòng nước phun ra từ đài phun như những giọt pha lê lấp lánh, nhảy múa trong không trung rồi rơi xuống như những nàng tiên xinh đẹp giáng trần, phát ra những thanh âm tí ta tí tách ở đáy hồ.


Ở trước đài phun nước, một anh chàng đẹp trai đứng cạnh chàng trai khôi ngô tuấn tú, một dòng sông trăng ngập tràn soi sáng hai người, soi tỏ gương mặt thánh thiện của họ.


"Vương Tuấn Khải, anh nhất định không thể hẹn hò với tôi sao? Tôi bảo đảm sẽ không giống như đám con gái hay quấn lấy, gây phiền nhiễu cho anh đâu. Chỉ cần Hạ Mỹ Kì nói một câu xin lỗi, tôi sẽ chia tay anh ngay tức khắc! Mình bảo đảm khi anh hẹn hò với tôi, anh sẽ không phải chịu bất cứ tổn thất nào!" Cậu nhóc cất tiếng nói, âm thanh nhẹ như gió thoảng trong đêm tối.


"Nhưng hẹn hò cùng cậu thì tôi cũng chẳng có lợi gì, có đúng vậy không?" Vương Tuấn Khải cười dịu dàng, cậu cười, mắt cậu cũng cười. Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ bị ám ảnh bởi bài báo nên nụ cười dịu dàng đó biến thành nụ cười toan tính, quỷ quyệt. Cậu không thể không nghĩ tới chiếc huy hiệu bằng đồng đó, cái huy hiệu đó sau này sẽ tự động ở trên thi thể học sinh bị đánh đập rồi bị giết chết. Cậu kìm nén một cơn rùng mình, sau đó nhìn Vương Tuấn Khải với ánh mắt phòng vệ, một tay nắm cổ áo, một tay nắm chặt bình xịt phòng kẻ xấu ở trong túi, giọng run rẩy hỏi: "Cậu... cậu cần cái gì... cái gì có lợi?".


Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cậu, Vương Tuấn Khải cười rất vui vẻ: "Cậu yên tâm! Tôi không có hứng thú với Thái Bình Công Tử."


"Vương Tuấn Khải, có phải là anh tìm..." Tâm trạng thất thường của Dịch Dương Thiên Tỉ khiến cậu xúc động thốt ra nửa chừng rồi im bặt bởi vì hai chữ "sát nhân" lại vừa thoáng qua trong tâm trí cậu.


"Gì cơ?" Nụ cười trong mắt Vương Tuấn Khải tắt dần, tối nay cậu ấy có vẻ rất kỳ lạ.


"Ơ ... không ... không có gì ..." Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng lắc đầu, xua tay cười giả ngốc sau đó đổi chủ đề: "Này... Vương Tuấn Khải, anh có thể nói lý do anh không muốn hẹn hò với tôi không?". Mắt cậu thì nhìn Vương Tuấn Khải nhưng trong đầu lại nghĩ đến tên sát nhân mà báo chí đã đưa tin. Càng cố ép bản thân không nghĩ nữa thì những câu chữ trong bài báo ấy lại càng hiện ra trong đầu cậu. Đặc biệt là chiếc huy hiệu bằng đồng lúc ẩn lúc hiện trong tâm trí như thể nó sợ cậu quên mất nó không bằng.


"Không thể!" Anh trả lời rất thẳng thừng.


"Ờ... Thế thôi vậy..." Tiếp theo phải nói gì đây? Ánh mắt cầu cứu "chi viện" của Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn về phía vườn hoa cách đài phun nước không xa.


Vương Tuấn Khải cũng nhìn theo hướng cậu vừa nhìn, thấy kỳ lạ liền hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì thế?".


Dịch Dương Thiên Tỉ sợ quá liền thu ánh nhìn lại, hoảng hốt lắc đầu: "Không có! Không có! Tôi không nhìn gì hết!".


Không có mới lạ! Vương Tuấn Khải nhìn biểu hiện khả nghi của cậu sau đó lại nhìn về phía vườn hoa, rồi lại quay lại nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, chau mày quan tâm hỏi: "Thiên Tỉ, có phải có chuyện gì đúng không?".


Trong đầu Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ toàn nghĩ đến tên sát nhân và huy hiệu bằng đồng, đầu cậu cúi thấp, không ngừng lắc mà không để ý thấy ngữ khí quan tâm và sự lo lắng trong mắt Vương Tuấn Khải.


"Thiên Tỉ, nhìn tôi này." Vương Tuấn Khải đặt bàn tay đầy đặn của mình lên vai cậu.


Một cảm giác ấm áp từ trong lòng anh truyền tới trái tim cậu, cậu ngẩng mặt lên nhìn vẻ tươi trẻ, sinh động còn sáng hơn cả ánh trăng của anh. Gió thổi làm bay mái tóc của cậu, hàng vạn sợi đen tuyền tuôn chảy như từng đợt sóng tuôn trên dòng suối trăng.


Mắt anh nhìn xuống, ánh mắt ấm áp nhìn cậu, đôi mắt đen láy trong màn đêm ánh lên những tia sáng khác thường. Ánh mắt chảy ngầm bên trong như những đợt sóng dịu dàng hơn cả ánh trăng. Những cơn gió đêm thổi bay làn tóc mái mềm mại, làm lộ vầng trán cao của anh. Dưới ánh trăng, gương mặt anh tỏa ra ánh hào quang, thần thái giống như thiên thần.


"Thiên Tỉ, thực ra chúng ta không thể hẹn hò nhưng vẫn có thể làm bạn. Cậu có tâm sự gì có thể kể cho tôi."


Giọng anh nhẹ nhàng, ấm áp theo gió lướt bên tai cậu. Cậu say mê ngắm anh, trong suy nghĩ của cậu, ngoài người con trai có khuôn mặt anh tuấn và nụ cười ấm áp này ra, tên sát nhân hay huy hiệu bằng đồng gì đó đều đã bay đến nơi cách xa hàng ngàn hàng vạn dặm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro