Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Nô Lệ ngày thứ ba - Sợ hãi ] - P2

Ánh mắt anh bỗng dịu dàng lạ thường, bàn tay đầy đặn và có hậu nhẹ nhàng chạm lên những sợi tóc mềm mượt của cậu...

Bỗng nhiên âm thanh của cành, lá cây rung dữ dội vang lên từ phía cây dây leo mọc giữa vườn hoa

Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình, lập tức nhảy ra cách Vương Tuấn Khải ba bước, mắt vô thức nhìn về phía vườn hoa, má đỏ bừng.

Vương Tuấn Khải cũng nhìn về phía vườn hoa sau đó nhìn sang Dịch Dương Thiên Tỉ ánh mắt nghì ngờ: "Lại cái gì nữa thế?".

Tựa hồ như Vương Tuấn Khải vừa thốt lên thì Dịch Dương Thiên Tỉ nói ngay: "Hình như... hình như là trời nổi gió rồi...".

"Bên đó có cái gì vậy nhỉ?" Vương Tuấn Khải lại nhìn về phía vườn hoa.

"Tuyệt đối không có gì! Thật sự là không có gì!" Ngữ khí lập cập của cậu khiến cho Vương Tuấn Khải không nén nổi phải nhìn vào mắt cậu.

Không có gì mới là lạ!

Trong vườn hoa, ba anh chàng nấp dưới cây hoa dây leo, một cậu trong số đó bị hai cậu còn lại ép "dẹt lét" giống như cái bánh kẹp kem. Trên đám cỏ ở xung quanh rải đầy những là "dụng cụ phòng kẻ xấu" lấy trộm từ nhà mang ra đây như: chổi, chảo, gậy lau sàn và đến cả dép lê cũng được trưng dụng nốt.

"Lưu Chí Hoành! Không phải đã bảo cậu đừng động đậy nữa hay sao?" Đứng cạnh Lưu Chí Hoành, La Đình Tín che miệng Chí Hoành, hạ giọng trách móc, "Đừng có động đậy! Và cũng đừng gây ra tiếng động gì nữa đấy! Biết chưa hử?".

Lưu Chí Hoành gật đầu một cách khó khăn.

Nói đến đây, La Đình Tín mới buông tay, bọn họ lại tiếp tục quan sát hai người đang đứng trước đài phun nước.

"Vương Tuấn Khải, nếu chúng mình làm bạn thì anh sẽ giúp tôi có phải không? Thì là sự giúp đỡ giữa những người bạn với nhau ấy, chờ đến lúc Hạ Mỹ Kì nói xin lỗi, chúng mình lại trở về với tư cách bạn bè, có được không?" Dịch Dương Thiên Tỉ sợ Vương Tuấn Khải phát hiện ra các bạn cậu đang nấp trong vườn hoa, vội vàng kéo tay áo của anh rồi nói to chuyển chủ đề nhằm đánh lạc hướng cậu.

Vương Tuấn Khải lúc này mọi sự chú ý đều tập trung vào cánh tay đang kéo tay áo anh, rồi dứt khoát từ chối lời đề nghị của cậu: "Không được."

"Tại sao? Không phải cậu nói là chúng ta có thể làm bạn sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi với vẻ không hài lòng, tên sát nhân cũng tạm thời biến mất khỏi suy nghĩ của cậu.

Nụ cười dịu dàng trên môi Vương Tuấn Khải nhạt dần, nỗi buồn từ đáy mắt anh thoáng qua, một tiếng thở dài nhẹ tựa không khẽ thốt ra từ miệng anh, không đợi Dịch Dương Thiên Tỉ nghe được thì đã bị gió thổi bay đi mất. Anh nhìn thẳng vào cậu, nói nghiêm túc: "Việc kết bạn và đồng ý giúp đỡ là hai việc hoàn toàn khác nhau. Tôi không muốn gặp phiền phức."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩn người khi nhìn thấy thần sắc không giống ngày thường của anh. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của anh ấy là thế nào? Không phải anh ấy vừa thở dài sao? Đâu mới là con người thật của anh ta?

"Bốp!"

Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ thì lại có âm thanh vang lên từ phía vườn hoa.

"Có cái gì ở đó vậy nhỉ?" Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn.

Dịch Dương Thiên Tỉ sợ xanh mắt mèo, đưa tay xoay đầu Vương Tuấn Khải quay lại: "À! Chắc là có con côn trùng ở trên lá cây rơi xuống đất đấy."

"Con côn trùng to đùng ấy nhỉ..."

"Đúng! Đúng! Ha ha!" Dịch Dương Thiên Tỉ được thể "cười hôi", trong lòng thầm rủa mấy cậu bạn: Mấy đứa nha đầu thối đáng chết này đến để bảo vệ cậu hay là đến để gây thêm rắc rối cho cậu nữa không biết?

Trong vườn hoa, mấy đứa "nha đầu thối đáng chết" bị Dịch Dương Thiên Tỉ rủa thầm cũng đang bâu lại, trợn mắt mắng Lưu Chí Hoành: "Cậu sao thế hả? Không phải đã nói là cẩn thận một chút, đừng có gây tiếng động gì rồi hay sao hả?".

"Muỗi nó cắn mình!" Lưu Chí Hoành càu nhàu, "Đương nhiên là mình phải đập chết nó chứ! Các cậu nghĩ mà xem, muỗi là loài động vật ác ôn thích truyền bệnh! Nói có sách mách có chứng, mỗi năm có 700 triệu người bị nhiễm các bệnh do muỗi truyền. Cứ 17 người thì có 1 người bị nhiễm bệnh truyền nhiễm do muỗi đốt. Các cậu thấy đấy, mình "cute" thế này, lại còn quyến rũ cho nên bị con muỗi...".

"Im ngay! Nếu không muốn bị dán băng dính!"

Ánh mắt của ba cậu lại đổ dồn vào hai con người đang đứng trước đài phun nước.

"Da cậu cũng không đến nỗi nào nhỉ?"

"Gì cơ?" Dịch Dương Thiên Tỉ nhất thời không hiểu tại sao Vương Tuấn Khải đang từ chuyện côn trùng lại nhảy sang chuyện da dẻ.

Vương Tuấn Khải khẽ liếc mắt nhìn bàn tay đang ôm má mình, tinh nghịch chế giễu: "Tôi thấy tay của cậu hình như rất thích mặt mình, cứ như không thể nào rời xa được."

Dịch Dương Thiên Tỉ sững người, lập tức nhảy xa ra ba bước, hai má đỏ rực.

"Vương Tuấn Khải..."

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa định nói điều gì đó thì bị Vương Tuấn Khải ngắt lời: "Tôi không thể đồng ý làm bạn trai của cậu, cậu nên về nhà đi!".

"Tôi không thể bỏ cuộc đâu! Tôi sẽ quấy nhiễu khiến anh chịu không nổi, cho đến khi anh gật đầu đồng ý hẹn hò với tôi!" Dịch Dương Thiên Tỉ cứng đầu, nói chắc như đinh đóng cột.

Vương Tuấn Khải cười mỉm rồi nói: "Tùy cậu! Có cần tôi đưa cậu về nhà không?".

"Không cần!"

Sau khi nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Vương Tuấn Khải khi thấy phản ứng có phần hơi kịch liệt vừa rồi của mình, Dịch Dương Thiên Tỉ mới giật mình liền nhanh chóng chống chế, "Nhà tôi gần thôi, tôi tự về là được rồi." Gần cái gì mà gần! Từ nhà cậu đến chỗ này túc tắc cũng phải đến 3 cây số. Nói cho cùng thì cậu sợ anh chính là tên sát nhân, sợ trên đường về nhà sẽ lôi cậu vào một con hẻm tối nào đó, "rắc" một cái giải quyết xong cậu. Rồi ngày mai cậu sẽ được cái vinh hạnh lên trang tin "hot", đồng thời trên thế giới này sẽ mất đi "một anh chàng khôi ngô tuấn tú tựa như bạch mã hoàng tử" theo cách nói của cậu. Một nguyên nhân nữa là còn mấy tên nha đầu trong vườn hoa được việc thì chẳng thấy đâu, chứ hỏng việc thì cầm chắc rồi. Cậu tuyệt đối không thể không còn chút nghĩa khí nào mà đi được!

"Vậy tôi về trước đây! Cậu về thì cẩn thận một chút."

"Ừ! Ừ! Bye bye!!" Dịch Dương Thiên Tỉ giơ tay chào tạm biệt cậu.

Vương Tuấn Khải quay người toan bước đi, bỗng nhiên...

"Hắt xì..."

Vương Tuấn Khải dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía vườn hoa.

Dịch Dương Thiên Tỉ hoảng hốt, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía vườn hoa rồi chuyển sang nhìn Vương Tuấn Khải, nhận tranh trước khi đưa mình vào chỗ chết: "Ơ! ... Là tôi hắt hơi...".

Vương Tuấn Khải nghi ngờ nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ một cái rồi nhằm thẳng vườn hoa mà tiến không chút do dự.

"Vương Tuấn Khải!" Dịch Dương Thiên Tỉ sợ hãi lớn tiếng gọi.

Vương Tuấn Khải dừng bước, quay đầu nhìn vẻ hoảng loạn của Dịch Dương Thiên Tỉ rồi tiến về phía vườn hoa không chút do dự.

Ba cậu nhóc ở trong vườn hoa cũng sợ đến nỗi thần sắc tuấn tú chạy đi đâu mất cả, vừa thở vừa nhìn đôi giày hiệu Nike đứng trước vườn hoa, hai cánh tay dài bạt những cành cây dây leo trong khu vườn...

"Các bạn học sinh thân mến! Xin hỏi ai có thể giải thích một chút là các cậu đang làm cái gì thế?" Giọng của Vương Tuấn Khải nhỏ nhẹ, dịu dàng. Trong đêm tối cứ ngỡ là sự yên lặng trước khi ác quỷ trở mặt.

Các cậu đều thở hổn hển. Ba cậu ở trong vườn hoa càng sợ hãi đến mức lăm lăm trong tay "vũ khí chống kẻ xấu" nhưng đều cứng đờ cả lại khi đứng trước "Ngài Sói". Chảo, xẻng cơm, dép lê, chổi tức thời đều "bay" lên không trung, đích nhắm đương nhiên là khuôn mặt anh tuấn kia của Vương Tuấn Khải. Các "người đẹp" trong vườn hoa liền chạy loạn lên, đương nhiên, những cậu nhóc nghĩa khí đầy mình ấy không quên kéo theo Dịch Dương Thiên Tỉ đang sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

"Thiên Tỉ, cậu còn làm gì mà không chạy?" Anh chàng La Đình Tín chạy lên trước kéo Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng khi nhìn thấy cậu không hề nhúc nhích thì thắc mắc.

"Híc...Chân mình sợ quá hóa mềm nhũn, nhấc lên không có nổi nữa rồi..." Dịch Dương Thiên Tỉ mặt đau khổ "khóc dở mếu dở".

La Đình Tín và Vương Nguyên liền bước lên trước giúp cậu. Họ kéo Dịch Dương Thiên Tỉ chạy được mấy bước thì phát hiện ra thiếu mất một đồng bọn nên đứng lại, quay sang nhìn không hiểu tại sao Lưu Chí Hoành vẫn còn yên vị tại chỗ.

Vương Nguyên hỏi: "Chí Hoành, sao còn không đi?".

Lưu công tử nhìn chăm chăm vào đống vũ khí đang "an tọa" ở phía Vương Tuấn Khải, mặt thiểu não: "Cái chảo kia là "bảo bối" của mẹ mình, mình lấy trộm mang đi...".

"Híc! Giờ là cái lúc nào rồi hả? Đừng có nghĩ nhiều thế nữa! Việc cấp bách bây giờ là phải bảo đảm an toàn cho tính mạng! Chạy đi!" La Đình Tín liền kéo Chí Hoành chạy theo các bạn nhằm hướng cửa công viên mà chạy thoát thân.

Lưu Chí Hoành vừa chạy vừa nói vào tai Dịch Dương Thiên Tỉ:

"Thiên Tỉ, sau này chuyện của cậu với Vương Tuấn Khải tụi mình sẽ không can thiệp vào nữa, hai cậu hãy hẹn hò đi nhé!".

"Hả? Ý gì vậy hả? Cậu ấy có phải là tên sát nhân hay không còn chưa được làm sáng tỏ đâu nhé!" Dịch Dương Thiên Tỉ vừa chạy vừa hỏi.

"Đừng có ngốc nữa, làm gì có tên tội phạm giết người nào đẹp trai như thế? Mình thấy hai cậu vừa trúng "tiếng sét ái tình" đấy, hãy nắm chặt cơ hội đi! Chúng mình còn có nhiệm vụ riêng của bản thân, sau này cậu phải tự mình cố lên nhé!"

"Đẹp trai thì không phải là kẻ giết người à? Đây là kiểu lôgíc gì vậy...?" Dịch Dương Thiên Tỉ bĩu môi vẻ không đồng ý, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy vui vui. Không biết là do Lưu Chí Hoành nói Vương Tuấn Khải không phải tên sát nhân, hay tại cậu ấy nói giữa cậu và Vương Tuấn Khải có "tiếng sét ái tình"

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro