Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Nô Lệ Ngày Thứ Tư – Quen ]


Lớp học rất im ắng, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của ngòi bút chạy trên giấy "sột soạt" vang lên trong lớp. Có tiếng một, hai học sinh đang thảo luận về bài học, âm thanh cũng rất nhỏ vì sợ làm ảnh hưởng tới các bạn khác.


Bây giờ là giờ tự học, các giáo viên đều bỏ đi họp hết cả cho nên học sinh có thể làm việc riêng tự do, miễn sao không làm ảnh hưởng tới người khác là được.


Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngồi ở vị trí của mình, trên bàn có cuốn sách đang dựng thẳng đứng ra chiều đang chăm chỉ đọc ghê lắm. Vương Nguyên ngồi ở trên quay đầu lại, định bụng mượn Dịch Dương Thiên Tỉ cuốn truyện tranh để giết thời gian, nhìn thấy bộ dạng chăm chỉ học hành của cậu thì không nén nổi sự ngưỡng mộ. Cậu lẳng lặng nhìn bìa cuốn sách để xem bạn chí cốt đang học môn gì thì bỗng nhiên nửa khuôn mặt chuyển sắc đen. Cậu đột nhiên kích động tới mức muốn đâm đầu vào kính. Người bạn tốt của cậu đang "chăm chỉ học hành" nhưng lại cầm sách ngược.


Nói đúng hơn là nhãn vở ở giấy bọc bên ngoài cuốn sách có viết chữ "Ngữ văn" đã bị lộn ngược.


Có lẽ là khi bọc sách, Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý để nhãn vở bị ngược mà thôi. Vương Nguyên tự an ủi bản thân rồi nhìn nội dung cuốn sách, mắt "quét" qua một lượt, nửa khuôn mặt còn lại của cậu cũng biến nốt thành màu đen. Bây giờ thì cậu lại kích động tới mức muốn túm Dịch Dương Thiên Tỉ rồi cho đâm đầu vào kính bởi vì cái cậu bạn chí cốt họ Dịch tên Thiên Tỉ ấy đang cầm trên tay cuốn sách bên ngoài giấy bọc thì viết là "Ngữ văn" nhưng bên trong thì là một cuốn truyện tranh, và đích thực là cuốn "sách" ấy đã bị cầm ngược...


"Thiên Tỉ!" Vương Nguyên kìm giọng, gọi nhỏ. Dịch Dương Thiên Tỉ không có tí ti phản ứng nào, mắt vẫn nhìn cố định vào cuốn sách, nhưng ánh mắt lại vô thần, không biết cậu đang nhìn cái gì.


Vương Nguyên lại gọi cậu mấy lần nữa nhưng tuyệt nhiên vẫn không có chút phản ứng nào. Nhẫn nại cỡ như Vương Nguyên cũng chịu không nổi phải dùng tay khều nhẹ Dịch Dương Thiên Tỉ.


"Hả? Tan học rồi à?" Dịch Dương Thiên Tỉ trợn mắt, vèo một cái đứng dậy.


Không khí yên tĩnh của lớp học bị phá vỡ. Trong chớp mắt, mấy chục cặp mắt "bắn" về phía Dịch Dương Thiên Tỉ.


"Ơ..." Dịch Dương Thiên Tỉ gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dịch Dương Thiên Tỉ nở nụ cười như con ngốc với các bạn trong lớp đang đảo mắt khinh khỉnh nhìn cậu. Sau đó nhìn bọn họ đang giương cặp mắt khinh khi, cậu nhìn ngang ngó dọc hỏi:


- "Cái gì thế? Sao Hỏa đâm vào trường mình rồi sao?".


Bọn họ điên cả rồi. Vương Nguyên ngồi bên cạnh, chịu không nổi cảnh bạn thân của mình "nhục dần đều" trong mắt họ liền kéo cậu ngồi xuống.


"Híc, sao vậy?" Dịch Dương Thiên Tỉ hạ giọng hỏi, mắt bối rối nhìn bạn chí cốt, trong đầu mù tịt, toàn là "hồ dán", chẳng hiểu gì.


"Không có gì! Chỉ là mùa xuân đã đến rồi thôi." Vương Nguyên gõ gõ vào đầu Dịch Dương Thiên Tỉ, hạ giọng trả lời nghiêm túc.

 

Dịch Dương Thiên Tỉ bối rối cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghệt ra quay đầu lại nhìn bạn thân: "Không đúng! Rõ ràng bây giờ đang là mùa hạ mà!".


"Thế à? Vừa rồi nhìn cậu với bộ dạng đong đầy "ý xuân" (ở đây có sự chơi chữ, trong tiếng Trung "ý xuân" còn có nghĩa là tương tư) như thế, mình còn tưởng thời gian quay ngược, trở lại mùa xuân rồi cơ!" Vương Nguyên nở nụ cười trêu chọc.


Bây giờ Dịch Dương Thiên Tỉ mới phát hiện ra là bạn chí cốt đang cười mình, dẩu môi phản kháng: "Cậu "chơi" mình, mình mặc kệ cậu bây giờ!", rồi quay đầu sang một bên bỏ mặc Vương Nguyên.


"Được rồi! Không cười cậu nữa. Thiên Tỉ, vừa rồi cậu nghĩ cái gì thế? Có tâm sự phải không?" Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ, hỏi với vẻ quan tâm.


"Mình..." Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêm túc quay lại, ánh mắt nhìn Vương Nguyên đượm chút lo âu, "...Mình đang nghĩ đến chuyện Vương Tuấn Khải."


"Thiên Tỉ, nếu vì chuyện cá cược thì chúng mình bỏ đi có được không?

Mình không sao đâu. Nhìn cậu vì chuyện này mà phiền lòng, mình sẽ cảm thấy rất lo lắng." Vương Nguyên chăm chú nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, trong mắt là sự quan tâm rất trong sáng.


"Thực ra..." Dịch Dương Thiên Tỉ ngập ngừng một lát. Sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy sự quan tâm nồng hậu của người bạn thân thiết, cậu mới lắp ba lắp bắp nói ra hết mọi sự nghĩ ngợi để ở trong lòng, "Thực ra... mình không đơn giản chỉ là nghĩ tới việc cá cược. Mình... mình chỉ sợ rằng, nếu như Vương Tuấn Khải chính là tên sát nhân thì mình không biết lúc ấy mình cần phải làm gì."


Vương Nguyên nghiêm túc nghĩ một hồi, quay đầu hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ:


"Cậu nghĩ Vương Tuấn Khải là tên sát nhân phải không?".


"Tất nhiên là không phải!" Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời không do dự. Nói xong lại phát hiện ra hình như mình trả lời hơi nhanh liền giải thích, "Bởi vì Vương Tuấn Khải là người lời nói đi đôi với việc làm như vậy, anh ấy không giống kiểu có thể làm ra những việc tàn bạo như thế... Tuy anh ta là người từ miệng không "phun" ra nổi một câu nói dễ nghe, đối xử với người khác cũng không ga-lăng tý nào...". Dịch Dương Thiên Tỉ càng nói âm thanh càng nhỏ, càng nói đầu cúi càng thấp, càng nói càng cảm thấy không thích tý nào. Đáng chết! Sao cậu lại có cảm giác chột dạ? Cậu đang chột dạ cái gì cơ chứ!? Dịch Dương Thiên Tỉ ngấm ngầm trấn an bản thân một hồi, giận dỗi quyết định ngó lơ, không thèm để ý đến cảm giác kỳ lạ trong lòng. Ngẩng đầu lên thấy ánh mắt gian xảo của Vương Nguyên đang nhìn thấu tận đáy lòng cậu.


Dịch Dương Thiên Tỉ đỏ mặt, hét to lên để che đậy cảm giác kỳ lạ trong lòng: "Này! Cậu nhìn mình với ánh mắt gì vậy? Mình với cậu ấy thực sự không có gì, nếu lúc đầu không vì đánh cược với Hạ Mỹ Kì, thì mình thực lòng không muốn đi làm quen với Vương Tuấn Khải, càng không nói tới chuyện tiếp cận loại người như cậu ta! Cậu cũng biết mình chúa ghét cái loại công xòe đuôi thích dùng gương mặt búng ra sữa đi lừa người như thế mà!".


Âm lượng quá lớn ngay lập tức thu hút ánh mắt khinh khỉnh và phản ứng của cả lớp. Một anh chàng nóng tính còn thẳng tính hét lên: "Này! Các cậu có chuyện gì thì ra khỏi lớp mà nói! Đừng có làm ảnh hưởng tới việc xem sách của tôi!".


"Xem album ảnh của các em người mẫu chân dài phải không?" Cậu học sinh nhàn rỗi không có việc gì ngồi bên cạnh dẩu mỏ ngắt lời.


Lời nói "đâm trúng tim đen" lập tức làm chuyển hướng ánh mắt của cậu nam sinh nóng tính. Cậu ta quay đầu trợn mắt nhìn cậu bạn vô công rỗi nghề, đỏ mặt giận dữ: "Liên quan gì đến cậu!".


Nhìn thấy hai cậu bạn chuẩn bị nhảy vào nhau, Vương Nguyên liền đứng dậy giảng hòa: "Các cậu đừng cãi nhau nữa. Tớ với Thiên Tỉ ra ngoài." Nói rồi kéo Dịch Dương Thiên Tỉ, "Thiên Tỉ, chúng ta ra ngoài."


"OK!" Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nhanh chóng đứng dậy, trước khi ra ngoài không quên nhờ bạn nữ ngồi phía sau, "Lát nữa nếu cô giám thị tới thì bảo chúng tớ đi vệ sinh nhé!".


Chờ cô bạn ngồi sau gật đầu đồng ý, Dịch Dương Thiên Tỉ mới hoan hỉ kéo tay Vương Nguyên đi thẳng một mạch, đầu không ngoảnh lại ra khỏi lớp học.


Hai tên nhóc rón rén để tránh giáo viên giám thị, đi ra đằng sau khu phòng học mới dám mở miệng tiếp tục chủ đề đang còn dở dang.


"Thiên Tỉ, cậu lo lắng cho Vương Tuấn Khải..."


Vương Nguyên còn chưa nói hết nhưng đã khiến Dịch Dương Thiên Tỉ mặt đỏ như gấc, vội vã cắt ngang: "Mình không có lo lắng cho anh ta!".


"OK! OK!" Vương Nguyên liếc Thiên Tỉ má đỏ bừng "không hỏi mà tra" một cái, cũng không bóc trần, chỉ cười cười, tốt bụng nói tiếp, "Mình biết cậu không lo lắng cho anh ta, nhưng suy cho cùng anh ta là nhiệm vụ mới của cậu. Cậu phải có trách nhiệm với việc của anh ta, có đúng không?".


Dịch Dương Thiên Tỉ thận trọng nghĩ một lát, mới gật đầu đồng ý: "Đúng! Đúng là như vậy!".


Nhìn bộ dạng cậu đang cố gắng tự huyễn hoặc mình như thế, Vương Nguyên không nhịn được cười.


"Này! Cậu cười cái gì? Mình đang rất nghiêm túc đấy!!" Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận, trợn mắt nhìn cậu bạn thân đang cười tươi roi rói.


"OK! OK! Mình biết là đang rất nghiêm túc!" Vương Nguyên cười một lúc mới nén lại. Cậu nghiêng đầu nghĩ, một lúc sau mới nói ra ý kiến của mình: "Cho nên, mình nghĩ tốt nhất cậu nên tiếp tục điều tra thêm. Nếu cuối cùng thực sự điều tra ra Vương Tuấn Khải chính là tên sát nhân thì cậu có thể thuyết phục anh ta đi đầu thú. Nếu không phải thì cậu có thể trút được hòn đá đang đè nặng trong lòng. Như vậy, cũng coi như cậu có trách nhiệm với chuyện này và có trách nhiệm với các bạn học sinh trường mình rồi."


"Cái này...", Dịch Dương Thiên Tỉ theo thói quen đưa tay lên vân vê môi, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đồng ý, "cậu nói cũng đúng. Mình quyết định sẽ tiếp tục điều tra."


Vương Nguyên lặng lẽ cúi đầu lắng nghe. Nghe xong, có một tia "gian manh" bất thình lình thoáng qua trong con ngươi hiền dịu, một ý kiến tuyệt vời đã xuất hiện trong đầu. Cậu mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, dùng giọng điệu rất dịu dàng vốn có của mình đặt ra một "cái bẫy": "Thiên Tỉ, đột nhiên mình nghĩ tới một đề nghị rất hay, cậu có muốn nghe không?".


"Là ý kiến gì hay? Cậu mau nói đi, đừng có "mỡ treo miệng mèo" mình nữa!", Dịch Dương Thiên Tỉ thật thà, chẳng nghĩ gì nhiều liền vội vàng hỏi, chẳng cần "sói xám" lừa cũng tự mình "nhảy vào bẫy".


"Sói xám" mỉm cười, dịu dàng khéo léo dẫn dắt từng bước: "Sử dụng phương pháp 24 giờ theo dõi! Giai đoạn này cậu dành 24 giờ mỗi ngày theo sát anh ta. Chỉ cần anh ta gây án thì cậu có thể ngay lập tức bắt anh ta! Nếu cậu theo dõi cậu ta trong khoảng thời gian này không thấy có hành động nào khác thường, mà báo vẫn tiếp tục đưa tin về tên sát nhân thì có thể chứng minh anh ta trong sạch rồi!". Trên thực tế, chủ ý của Vương Nguyên là tạo điều kiện cho hai người bọn họ, kéo hai người bọn họ đến gần với nhau.


Mắt Dịch Dương Thiên Tỉ sáng lên, mặt nhìn Vương Nguyên với vẻ sùng bái, hai tay chắp trước ngực nói: "Nguyên, cậu quả là quá thông minh, quá thông minh rồi!".


Đã biết thế nào gọi là "bị người bán rồi còn giúp người ta đếm tiền" rồi chứ? Không biết thì mời nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này đi ạ! Cho nên mới nói, cái bẫy của sự "dịu dàng" là đáng sợ nhất. Cậu nhóc quàng khăn đỏ, sau này nếu gặp trường hợp tương tự như thế thì nhớ là phải chạy đấy nhé!


Hai người mải nói chuyện rồi vô tình đi vào sân vận động sau của vườn trường mà không biết.


Sân vận động sau gần cửa sau của trường, tương đối hẻo lánh. Trừ những học sinh trốn học và đánh nhau thì có rất ít người tới. Hai bên sân vận động là hai hàng cây ngọc lan trắng tán lá um tùm, rậm rạp; lá của tán cây to bóng mướt, mơn mởn. Bãi cỏ bên kia sân vận động càng rộng rãi, cỏ cây tươi non dưới ánh mặt trời càng xanh mượt. Bãi cỏ xanh hệt như một tấm thảm tự nhiên mềm mại, tuyệt đẹp, thẳng một mạch đến cổng sau của trường.


Giải quyết được nỗi phiền muộn trong lòng, Dịch Dương Thiên Tỉ đã lấy lại được tinh thần. Cậu liếc mắt về phía cửa sắt không xa lắm, hai mắt không an phận đảo ngang đảo dọc như rang lạc, sau đó nhìn với vẻ mong đợi về phía Vương Nguyên, xúi bẩy: "Nguyên, đằng nào chúng ta cũng ra đây rồi, chi bằng nhân cơ hội này ra ngoài chơi đi!".


Luôn là học sinh giỏi toàn diện, Vương Nguyên do dự: "Như thế có được không? Ngộ nhỡ bị cô giáo phát hiện...".


Dịch Dương Thiên Tỉ vội vã ngắt lời Vương Nguyên, tha thiết nói bảo đảm: "Không có! Không có đâu! Mình đã nhờ cô bạn ngồi đằng sau, nếu cô giáo tới, bạn ấy sẽ nói với cô là chúng mình ra nhà vệ sinh."


"Nhưng mà", Vương Nguyên vẫn do dự chưa quyết, "đi vệ sinh có cần lâu đến như thế này không? Cô giáo sẽ biết chứ? Cô ấy đâu có ngốc."


"Không sao đâu! Nếu cô giáo hỏi tới, đến lúc ấy mình sẽ nói cậu bị đau bụng, mình đi cùng cậu là được. Đi thôi!" Nói rồi Dịch Dương Thiên Tỉ không để Vương Nguyên do dự thêm, kéo tay cậu nhằm hướng cổng sắt mà tiến.


Vương Nguyên bị động cứ để Dịch Dương Thiên Tỉ kéo đi, miệng còn cằn nhằn: "Vì sao lại là mình đau bụng, sao không phải là cậu đau hả?".


"Ây da! Kệ đi mà!"


Dịch Dương Thiên Tỉ quyết định áp dụng kế sách theo dõi sát sao để đối phó với Vương Tuấn Khải!


Vậy là, trong vài ngày tiếp theo, ngoài thời gian lên lớp, bất luận là Vương Tuấn Khải mua đồ ăn sáng, chạy bộ hay đi tắm, cậu đều phải theo sát, thậm chí đến cả lúc ngủ, cậu cũng như con thạch sùng nằm trên ban công nhà Vương Tuấn Khải, thường xuyên mở to mắt theo dõi xem Vương Tuấn Khải ở trong phòng có động tĩnh gì kỳ lạ không. Nhưng trong thời gian đó có mấy lần đều bởi vì kỹ thuật theo dõi của cậu không đúng mà suýt chút nữa bị Vương Tuấn Khải phát hiện. Thế nhưng để sự việc sớm có ngày minh bạch, cậu chỉ có thể tiếp tục "ngốc nghếch". Cậu thề là thật sự không phải bởi vì muốn nhìn trộm Vương Tuấn Khải tắm, cậu mới tiếp tục theo dõi đâu nhé!


Nói đến Vương Tuấn Khải, anh ta cũng chẳng phải là "gà mờ", mấy hôm liền không nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ quấn lấy anh, lại liền tù tì mấy hôm phát hiện ra có người lén lén lút lút theo sau, thế là anh lập tức thấy khả nghi. Điều khiến anh không thể nào nhẫn nại được là, bất kể là khi lấy cơm, đi học, đi ngủ, thậm chí là lúc đi vệ sinh, anh đều mơ hồ cảm thấy có một cặp mắt trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào anh, hại anh lúc đi vệ sinh cũng không dám đi quá lâu. Tình trạng này mà kéo dài thì anh nhất định sẽ nín nhiều rồi thành táo bón!


Cho nên!


Anh quyết định sẽ áp dụng biện pháp chống lại!


Tan học nhá nhem tối hôm đó, hoàng hôn ở phía Tây, ráng hồng cả bầu trời, ánh dương màu đỏ cam nạm sáng những đám mây trên cao, cũng nhuộm cả ngôi trường bằng một màu đỏ ấm áp. Học sinh từ trong tòa nhà nối đuôi nhau đi ra, dòng người tản ra đi về ba hướng: nhà ăn của trường, ký túc xá học sinh, bãi để xe. Vương Tuấn Khải cũng là một trong số những người đi về phía bãi để xe.


Anh mặc đồng phục mùa hè rất thoải mái của trường trung học Bát Trung, trong túi áo màu trắng ngà là máy MP3, tai đeo head-phone, nhúm tóc bên mai bị gió thổi, bay nhẹ ra phía sau. Anh theo dòng người chậm rãi di chuyển về phía trước, bước chân nhanh nhẹn, hai tay thong dong đút trong túi quần, miệng nở nụ cười nho nhã thường thấy.


Cách Vương Tuấn Khải không xa, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đang di chuyển theo đám đông. Rõ ràng đây là nơi công cộng, nhưng cậu lại ôm cặp sách trước ngực, mắt lén lén lút lút dòm qua mép cặp, nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải. Mỗi lần Vương Tuấn Khải làm như vô tình quay đầu lại, cậu liền vội vàng rụt đầu sau cặp sách, tránh bị Vương Tuấn Khải nhìn thấy. Vì tâm trí cứ để đâu đâu nên giẫm lên chân người đi cạnh mấy lần, nếu gặp phải cái nhìn trách móc, phẫn nộ thì cậu không ngừng cúi đầu cười, xin lỗi họ.


Vương Tuấn Khải ở đằng trước dường như không phát hiện ra điều gì, vẫn thư thái nghe nhạc đi về phía trước, môi vẫn nở nụ cười ấm áp như dòng nước tuôn ra khiến cậu bạn đi bên cạnh dường như vừa đỏ mặt vừa cất giọng lanh lảnh nho nhỏ, đầy phấn khích.


Vài phút sau, chiếc xe đạp mà Vương Tuấn Khải đi đã trên đường trở về nhà. Dịch Dương Thiên Tỉ theo sát sau cậu cách đó không xa, không dám đạp quá nhanh, cũng không dám đạp quá chậm, cẩn thận từng li từng tí để giữ khoảng cách.


Hai bọn họ người trước kẻ sau tiếp tục đạp xe qua đường lớn, vòng qua cầu Lạc Hi, lại rẽ trái quẹo phải vượt qua mấy con ngõ, cuối cùng cũng tới trước căn hộ Vương Tuấn Khải thuê.


Vương Tuấn Khải nhảy xuống xe, mắt vừa có vẻ liếc ra đằng sau vừa có vẻ không phải vậy, để xe ở bãi để xe be bé trước nhà, khóa lại. Để xe xong, anh cũng chưa vào nhà, thái độ rất khác thường đi vòng tới con ngõ nhỏ bên cạnh ngôi nhà, sau khi qua chỗ rẽ thì biến mất không để lại dấu vết.


Dịch Dương Thiên Tỉ nấp cách đó không xa ngầm quan sát, cảm thấy rất nghi hoặc. Theo như "hồ sơ" theo dõi mấy ngày nay của cậu, tên tiểu tử này để xe xong thì sẽ vào nhà ngay lập tức. Tại sao hôm nay lại phải vòng vào con ngõ nhỏ đó? Không phải là có âm mưu gì chứ?


Cứ ở đây chờ cũng không tiện, khóa tạm xe đạp để ở bên đường rồi vội vã đi theo, cậu vừa mới rẽ vào ngõ nhỏ liền bị một người ôm từ đằng sau, mắt cũng bị người đó bịt lại.


Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc, ý nghĩ đầu tiên bốc lên trong đầu cậu là: Lẽ nào cậu đã gặp phải tên sát nhân trong truyền thuyết?


Ý nghĩ này ngay lập tức khiến Dịch Dương Thiên Tỉ sợ vãi kinh hồn, sau khi hoàn hồn mới hét lên: "Cứu tôi với!! Cứu... ưm...".


Tay của "tên sát nhân trong truyền thuyết" chuyển từ mắt Dịch Dương Thiên Tỉ xuống bịt miệng cậu, thong thả nói: "Cậu biết thế nào gọi là "việc không liên quan đến mình thì mình cũng đừng có mó vào việc" chứ hả? Dân ở đây rất lạnh lùng, bàng quan, cậu có kêu đến rách cổ họng thì cũng chẳng có ai thèm đoái hoài gì tới cậu đâu. Nhưng nói thật, giọng của cậu rất giống con quạ bị người ta bóp cổ, nếu không phải vì thế thì tôi cũng không thèm bịt miệng cậu lại."


Miệng của hắn ta sát tai trái của cậu, hơi thở nóng phả vào da bên tai cậu tê tê ngứa ngứa. Cậu dám đánh cược, chỉ cần cô khẽ nhích về phía sau thì tai của

cậu sẽ chạm vào môi hắn.


"Ưm... ưm... ưm!" Dịch Dương Thiên Tỉ vùng vẫy loạn xạ, trong lòng có cảm giác kỳ lạ đang dâng lên.


Bình thường tuy cậu ham chơi nhưng cũng không tùy tiện giao du với con trai, càng không tùy tiện để con trai chạm vào cậu. Cậu thậm chí còn chưa trải qua mối tình đầu nữa cơ! Thế nhưng, kỳ lạ ở chỗ, bị người này ôm trong lòng, cậu lại không hề có cảm giác khó chịu, cũng không hề có suy nghĩ phải tấn công, cắn cho hắn ta một cái. Điều kinh ngạc nhất là cậu còn cảm thấy giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp của hắn ta nghe rất hay. Mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể hắn cũng rất dễ chịu... Chờ một chút!! Cái mùi sữa tắm này sao mà quen đến thế? Lại còn giọng nói đó...







————



. Đọc xong thì vote cho em đi  ('・ω・')

. Truyện hơn 1k view rồi mà có hơn 100 vote o(╥﹏╥)o

. Mấy chị đọc truyện mà k vote thì e k viết nữa đâu ヽ (`Д')ノ 

. Em xin lỗi nhưng Chap 5 em đã xóa đi và sửa lại rồi nhé (~ 'ω')~

. Có gì cho e xin lỗi ಥ_ಥ



. Nhất định phải VOTE cho em đấy (• ε •)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro