Chương 8: Hai trái tim hai suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tất cả các tổ chức, nhân vật, sự kiện đều là hư cấu)

Chiều hoàng hôn dần buông xuống, khi khoảng khắc báo hiệu trời sắp tối, tiếng quạ bắt đầu kêu lao xao bên ngoài khu biệt thự khi một chiếc xe đen có khí động học thụ động lướt ngang qua khu rừng rậm để vào cơ ngơi lộng lẫy ấy. Ở nơi lạnh lẽo này, chỉ có một căn phòng ấm áp tồn tại hai con người, âm thanh vang vọng tiếng bàn phím được gõ từng nhịp đều đặn bởi chàng trai, người đang làm việc trong thời gian chờ báo hiệu sự ổn định từ cô gái mà anh chăm sóc. 

Sau khi ngủ được năm tiếng đồng hồ, Di Giai tỉnh giấc từ trong chăn, cô ngồi dậy dụi hai hàng mí mắt, đôi mắt như trải qua một giấc ngủ sâu khi mắt cô nàng díp lại, cổ họng rát đau hòa lẫn cơn nhức trên đỉnh đầu, cô như phát sốt, giọng nói vừa khàn vừa ấm phát ra từ khuôn miệng nhỏ.

"Ưm...Đau đầu quá, có chuyện gì vậy chứ?"

Di Giai nhìn xung quanh căn phòng, tâm tình nặng trĩu hơn cơn đau cô đang phải chịu. Bờ môi đỏ bị sưng tấy, cô mím chặt lại vì bất lực. Di Giai vẫn ở nơi này, cô không thể về nhà, cô muốn bỏ trốn nhưng nhất thời không thể hồ đồ. Cô kiệt sức, mệt mỏi, cô chỉ muốn đến trường, được tiếp xúc với mọi thứ bên ngoài, cô muốn có được tương lai rộng mở, được báo hiếu cho bố mẹ. Di Giai không rõ bản thân đang làm gì nữa, lần đầu tiên cô muốn một giấc ngủ mà chẳng bao giờ tỉnh dậy. Cô đặt tay lên trán, cảm thấy đầu hơi nhức nhối, mái tóc đã rối bời sau giấc ngủ, mùi hôi thối từ quần áo đang mặc cũng chẳng ảnh hưởng đến cô bây giờ.

Leonarl nghe thấy tiếng động của Di Giai liền bật dậy khỏi ghế xoay, đôi mắt anh mở to vì mừng rỡ, anh chạy tới mép giường của Di Giai, quỳ xuống sàn mà ngước mặt lên nhìn cô đang mệt mỏi trên giường. Di Giai giật mình trước hành động của Leonarl, cô nhìn anh giống như nhìn thấy một con cún con, rất đáng yêu. Mặc dù Leonarl sở hữu đôi mắt xếch, dáng người vạm vỡ cùng cơ thể săn chắc nhưng anh cũng cảm nhận đây là lần đầu tiên anh cư xử như vậy với một người.

"Leonarl...Xin lỗi tôi làm phiền cậu rồi, tôi xuống giường ngay"

Hơi thở của Di Giai trở nên không ổn định khi cô nói, cô không muốn nằm trên giường người khác vì cô cảm thấy khó xử, đặc biệt là trên giường của một người đàn ông xa lạ cùng với cơ thể bốc mùi này của cô. Nhìn khuôn mặt phờ phạc của Di Giai, Leonarl vội lắc đầu, anh nào dám để cô rời khỏi giường với tình trạng như này, căn phòng chỉ có một chiếc giường, bệnh tình của cô cũng một phần do anh.

"Không được đâu, như vậy không hay lắm, Leonarl à. Tôi khỏe mà, làm phiền cậu rồi" Di Giai cười ngượng. Nói lại lần nữa.

Cô thật lòng cảm thấy xấu hổ trước hành vi của mình, không nghĩ một người như Leonarl lại đối xử tốt với cô như vậy, cô không muốn mình mang ơn người khác, vốn Leonarl cũng là người trong tổ chức này. Cô bé nhanh chóng gỡ chăn ra khỏi người. Di Giai chưa kịp đặt chân xuống, cậu chàng Leonarl nhanh tay đẩy vai cô, bàn tay to lớn đặt sau đầu cô để đỡ Di Giai khi cô ngã xuống giường. Mặt đối mặt, Leonarl thật lòng không muốn làm khó cô vào lúc này, anh ở trên, cô nằm giường, Di Giai chưa tỉnh khỏi cơn mơ ngủ liền bị một phe làm cho tỉnh hẳn. Cô tròn xoe mắt trong ngơ ngác, bờ môi hé ra mấp máy đáp.

"Leonarl...Tôi ổn mà"

Cậu chàng nghe xong vẫn lắc đầu ngoe nguẩy, nhất quyết không cho cô bước ra khỏi giường, cậu cứ vậy mà trợn mắt, đôi lông mày nhướng hẳn lên. Leonarl tỏ vẻ sợ hãi, anh sợ cô lại bệnh, cô lại ngất, điều anh sợ nhất chính là ông chủ phát hiện ra điều này, cô không giúp ích được cho tổ chức, chắc chắn sẽ giết cô. Di Giai thấy khuôn mặt của Leonarl, cô cố gắng gượng cười lịch sự, tiếp tục nhẹ nhàng nói.

"Thả tôi ra đi mà, tôi khỏe thật. Cậu cứ để tôi bốc mùi như vậy à?" 

Leonarl giật mình, anh sợ cô nhớ những chuyện xảy ra trước khi ngất, không muốn cô phát hiện bản thân được bế từ nhà tắm lên giường trong cơ thể ấy. Leonarl liền đè lên người Di Giai, đôi chân dài vẫn ở dưới đất để chống lên nhằm không gây nặng cơ thể cô, hai tay ôm chặt Di Giai vào người mình. Di Giai bị hành động này làm cho sửng sốt, hoang mang.

"Leonarl, cậu làm gì vậy? Tôi sợ đấy, làm ơn thả tôi ra" Cô phản kháng lại.

Cậu chàng nâng người ra khỏi Di Giai, cậu nhìn về phía nhà tắm sau đó nhìn sang Di Giai, tay chỉ vào ngực sau đó chỉ vào cô rồi chuyển hướng ngón tay sang nhà tắm song làm động tác bế kiểu em bé. Di Giai hiểu cách Leonarl ám chỉ, đôi tai cô nàng bỗng đỏ hẳn lên, cô cố gắng không để lộ cảm xúc của bản thân nhưng không thành công.

"Cậu định bế tôi vào á? Không! không cần đâu, tôi tự vào được" Di Giai lắc đầu, không thể hiểu nổi ý tốt của Leonarl

Nhìn cách Di giai xấu hổ, Leonarl không khỏi mỉm cười thích thú, anh thích dáng vẻ đáng yêu này của cô. Không! Cô một mực đang rất sợ hãi nhưng cậu không thể hiểu được. Chẳng để cô từ chối, Leonarl bế thốc cơ thể Di Giai lên như thể cô nhẹ như lông vũ. Di Giai đập tay vào vai Leonarl, cố gắng đẩy anh ra, ngước đôi mắt lên nhìn anh với dáng vẻ sợ sệt, khuôn mặt tái mét. Leonarl lấy cơ hội, dụi mũi vào tóc Di Giai sau đó di chuyển xuống má cô rồi nhẹ nhàng đặt bờ môi lên nơi mềm mại đó. Tâm trạng của Di Giai vừa lên vừa xuống, nội tâm cô nhào lộn với nhau, Di Giai chưa từng cảm nhận điều này trước đây, cô thắc mắc rằng liệu đối phương có phải đang thích cô hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro