Chương 2-3: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Phạm Nhàn chết, quan lại trong triều đã vô cùng tức giận và tung ra hàng loạt lời chỉ trích bằng chống lại "vị tướng nổi loạn".

Hoàng đế bệ hạ luôn nhìn sự việc này bằng con mắt lạnh lùng, thái độ ngầm của hắn đã truyền cảm hứng cho một số người, từ mươi phương những tấu chương chống lại các vị quan phản loạn và những kẻ phản bội dâng lên như mưa.

Sau đó, khi cơn bão lên đến đỉnh điểm, hoàng đế tiến hành tổng thanh trừng triều đình.

Người người bị soát nhà, tù đày, thậm chí bước trên con đường của vị đại thần cô độc kia.

Sau đó, một chiếu chỉ của triều đình được ban hành xóa bỏ mọi ghi chép về Phạm Nhàn .

Những người thông minh hơn sẽ hiểu rằng Phạm Nhàn là của hoàng đế. Y không phải là thứ mà họ có thể tùy tiện can thiệp, y là nội nhân của hoàng đế.

Cũng có những người không thông minh. Ví dụ như hoàng tử thứ ba Lý Thừa Bình .

Những năm gần đây, các con trai của Bệ hạ liên tục hấp hối. Ngoại trừ hạt giống rồng trong bụng Mai phi, Lý Thừa Bình sống sót tự coi mình là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi thái tử.

Hoàng đế đã quyết tâm bồi dưỡng hắn và cho phép hắn quan sát công việc triều chính trong thư phòng của mình.

Khi soạn thảo chiếu chỉ, Lý Thừa Bình công khai không vâng lời cha mình và chỉ muốn giữ cho thầy của mình – Phạm Nhàn vô tội.

Hoàng đế nhìn đứa con trai đang quỳ xuống, cười lạnh nói: "Con thật tình cảm, y có bản lĩnh gì mà để các con lao tới, từng người một đến tìm chết?"

"Bệ hạ, nhi thần chỉ muốn tìm công lý cho lão sư." Lý Thừa Bình quỳ lạy, "Hôm nay là bảy ngày của sư phụ , cũng là ngày y phục sinh!"

Hắn ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào nức nở: "Không có thi thể của sư phụ, thậm chí không có một ngôi mộ. Hành động của Bệ hạ sẽ chỉ khiến cho muôn dân lạnh lòng."

Hoàng đế nghe vậy, tức giận chỉ vào hắn chửi bới: "Quả nhiên là con ngoan của ta, mọi người đều phản nghịch ta! Chẳng phải ta đã cho y một cơ hội sao? Nhưng cuối cùng hắn thà chết trong tay Ngũ trúc." Trong tay Ngũ Trúc, y đã phản bội ta trước!"

Lý Thừa Bình nghiến răng nghiến lợi đáp lại không nhượng bộ: "Bệ hạ trên cao cô độc, cho nên không quan tâm. Nhưng con không có sư phụ, không có ca ca..."

Hoàng đế nhìn nhi tử, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi. Sự mệt mỏi quét qua trái tim hắn, khiến hoàng đế không nói nên lời.

Lúc này trăng trắng, gió trong, vạn vật đều im lặng.

Hoàng đế chỉ vào hắn, muốn chửi lại, nhưng hắn lại ho khan.

Khánh Đế vẫn đang bị thương, trận chiến với Ngũ Trúc càng Khánh Đế bị thương nặng hơn. Hắn ta tạm thời bị đánh bại và thậm chí còn được phép đưa Phạm Nhàn đi. Sau khi làm việc quá sức trong nhiều ngày liên tục, cho dù có thực lực bảo vệ bản thân thì sinh lực của hoàng đế cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

Hắn không thể ngừng ho, vết thương dường như đang nứt ra. Hầu công công, người đứng bên cạnh, bất chấp cơn giận của hoàng đế cầu xin hoàng đế triệu ngự y, nhưng đã bị Khánh Đế ngăn lại.

Hắn chỉ vào đứa con trai bướng bỉnh của mình và nói với Hầu công công : "Nếu nó muốn quỳ thì hãy để nó quỳ. Không cần phải ngăn cản nó."

Sau đó, Hoàng đế rời đi.

Lý Thừa Bình mím môi, cứng đờ, không nhúc nhích.

Tiểu thái giám Hồng Chúc biết tính tình của vị tam điện hạ này, không chịu dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng cũng không thể để người ta quỳ như vậy nên đã mời mẹ ruột của Điện hạ là Dịch phi đến thuyết phục.

Dịch phi đến chỉ mang theo một tin tức: "Mai phi sáng nay đã tự sát."

Lý Thừa Bình kinh ngạc.

Mai Phi đang mang giống rồng, nổi tiếng một thời gian, sao có thể tự sát được? Trong cung điện này, người duy nhất có thể ra lệnh chuyện này chỉ có hoàng đế. Nhưng muốn làm mọi người im lặng, phải đợi cho đến khi hoàng tử được sinh ra...

Đợi đã, Mai Phi từng xúc phạm sư phụ!

Trước đây hắn nghe nói rằng Phạm Nhàn đã gặp Mai Phi khi được gọi vào cung và không chịu quỳ xuống. Mai phi dựa vào việc giành được Thánh Tâm, ngay cả cung nữ cũng của Đan Bá cũng dám tát. Tuy rằng sau đó bị Diêu công công ngăn cản, nhưng giọng điệu của nàng vẫn là vô lễ.

Lý Thừa Bình càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Dịch phi thở dài, kéo hắn đứng dậy: "Chỉ sợ đúng như ngươi nghĩ. Bệ hạ theo năm tháng càng ngày càng có tính người nhưng chỉ đối với người đó mà thôi."

Người có nhân tâm hay nhẫn tâm đều là Hoàng đế.

Hiện tại.

Hoàng đế bị chọc giân ở Thần Miếu. Cung Điển nghe thấy thanh âm liền chạy tới, trong điện chỉ còn lại một mảnh bừa bộn.

Hoàng đế Bệ hạ đã lấy lại được vẻ bình tĩnh như thường.

Cung Điển không nhìn thấy được hỉ giận của bệ hạ nên đành phải quỳ xuống chịu đựng tính khi của hoàng đế.

May mắn thay, Khánh Đế không phải là người giận cá chém thớt, cũng không để vị thần trung thành này đối đầu với cơn thịnh nộ của mình: "Không có gì, quay về đi."

Trái tim Cung Điển chưa kịp về ngực đã nghe thấy Hoàng đế bệ hạ lại lên tiếng: "Nghe nói ngươi thích sự tao nhã, trong nhà có vô số bức tranh nổi tiếng?"

Cung Điện gần như không hề nhắc đến chuyện đó, không dám nói dối: "Đúng vậy."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro