Chương 2-2: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hăn nhìn vào mắt thiếu niên và nói đùa: "Ngươi thật thú vị, ngươi không tò mò tôi là ai sao?"

Đây là đánh trổng lảng.

Phạm Nhàn chắp tay, không giấu diếm nhìn hắn: "Ta hỏi, ngươi liền nói cho ta biết à? Đôi khi người ngu ngốc có thể sống lâu hơn."

Sau đó, y đi đến bàn thờ lấy một quả cam và gọt vỏ. Những gì được bày trên bàn từ đời trước đến đời này vẫn thế. Phạm Nhàn cắn một miếng, cảm thấy khá ngọt.

Ngẩng đầu, Khánh Đế cười nửa miệng nhìn y, y không hề hoảng sợ, đưa nửa còn lại ra: "Ngài có muốn thử không?"

Khánh Đế không nói gì, nhìn y rất lâu rồi nhận lời. Hắn không để ý tới Phạm Nhàn nữa, tìm một cái đệm mềm rồi ngồi xuống tựa vào cột.

Phạm Nhàn nghĩ đến tính tình của hắn, vui vẻ chạy về phía Khánh Đế : "Đừng nhìn ta như vậy. Kỳ thật, ta có thể đọc sắt mặt, chỉ cần nhìn vào một người có thể biết rất nhiều điều về hắn."

"Ngươi còn có năng lực này sao?" Khánh Đế ngẩng đầu vỗ vỗ khoảng trống bên bên người: "Lại đây xem cho ta ."

Phạm Nhàn bĩu môi và không ngồi xuống.Y giả vờ bí ẩn và nhìn chằm chằm vào Khánh Đế một lúc lâu.

Theo lý mà nói, việc ngước nhìn hoàng đế là điều cấm kỵ, bất kể người này là ai, điều đó luôn không phù hợp. Nhưng Hoàng đế bệ hạ có ý định chiều theo, không ai có thể nói gì.

Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy Phạm Nhàn giả vờ ngu ngốc, liền đưa tay nắm lấy tay y, kéo y vào trong ngực ôm thật chặt .

Phạm Nhàn không ngờ rằng Khánh Đế sẽ đến, và tâm trí y khi ấy nhất thời choáng váng.

Khánh Đế nhìn bộ dáng kinh ngạc của Phàm Nhàn, sắc mặt dịu dàng: "Nói cho ta biết, nhìn lâu như vậy ngươi đã phát hiện ra điều gì?"

Lại trò gì nữa đây?

Phạm Nhàn không theo kịp suy nghĩ hoàng đế , vừa gặp nhau đã muốn táy máy tay chân à?

Y vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng Khánh Đế không mất sức lực bao nhiêu đã đè y xuống, vòng tay ôm eo y càng ngày càng cứng.

Không thể trốn thoát, Phạm Nhàn tạm thời nhượng bộ. Y tìm được một tư thế thoải mái hơn trong vòng tay của ai đó và suýt rơi nước mắt vì sự thành thạo của mình.

"Ngài thật sự muốn ta nói cho ngài biết?" Phạm Nhàn hỏi.

"Nói đi." Khánh Đế vỗ vỗ Phạm Nhàn như an ủi. Khingười ở trong vòng tay của hắn, hắn nhận ra rằng mình đã thoát khỏi ảo ảnh và cảm thấy thoải mái.

Phạm Nhàn hắng giọng, sắp xếp lại lời nói: "Xét từ nghị lực và tinh thần của ngài, ngài không hề tức giận mà rất mạnh, phong thái cũng không tầm thường, ngươi chắc chắn là một người giàu có và cao thượng."

Y liếc mắt nhìn Khánh Đế , thấy hắn không lên tiếng, liền nói tiếp: "Nhìn mặt ngài, nhất định sẽ có nhiều con."

Dù sao, bao gồm cả y, kiếp trước hoàng đế có năm người con trai. Phạm Nhàn chửi rủa.

"Tiếp tục." Khánh Đế nhéo mặt Phàm Nhàn, cũng không có phủ nhận.

Phạm Nhàn trong lòng tức giận, điên cuồng chào hỏi tiên hoàng và thái hậu .

"Ngươi có nhiều con, nhưng duyên phận cha con lại nông cạn, không có duyên được hưởng phước lành con cháu.

Hãy nói về quan hệ với phụ mẫu, nếu ngài mất cha trước, ngài sẽ có liên kết rất yếu đuối với cha mình ... "

Y không thể nói những lời tiếp theo. Khánh Đế đang bóp mặt y, nhìn tư thế của hắn, Phạm Nhàn nghi ngờ rằng hắn sẽ vả y vài cái.

"Nói chuyện thoải mái quá nhỉ." Khánh Đế hừ lạnh một tiếng.

Phạm Nhàn cọ tay vào tay hắn, cọ xát phần thịt mềm mại trên mặt qua lòng bàn tay thô ráp, y có thể phát hiện ra những vết chai dày trên tay hoàng đế còn sót lại sau nhiều năm chế tạo mũi tên.

Khánh Đế được an ủi trước hành động này nên đã để Phạm Nhàn kéo tay mình ra và quan sát cẩn thận.

"Có người còn dám mở tay mình, đưa cho ta xem." Tiểu hồ ly mỉm cười vô hại với Hoàng đế bệ hạ, chỉ có bản thâny mới biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu ác ý.

"Nói chung, vận mệnh của ngài lần này rất tốt." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào đôi mắt đen của nhà vua, và bóng hình y phản chiếu ở trong đó, "Nhưng xét trên khuôn mặt của ngài, ngài không chỉ cô đơn và còn cô độc, như một góa phụ và thậm chí còn hơn thế nữa..."

Một kẻ ích kỷ, vô tâm.

Lời còn chưa dứt, y đã bị đẩy ra. Phạm Nhàn loạng choạng mấy bước, đứng vững, cụp mắt xuống chờ phụ thân tức giận phản bác.

Khánh Đế lạnh lùng nhìn y, hồi lâu không nói lời nào. Theo sự hiểu biết của Phạm Nhàn về Khánh Đế , hoàng đế vốn đã rất tức giận, nhưng không hiểu sao hắn lại không tức giận.

"Đã đến lúc ngươi phải đi." Khánh Đế lạnh lùng nói.

Phạm Nhàn quyết đoán chọn làm theo ý mình và nhanh chóng trốn thoát. Nếu ở lại lâu hơn, tính mạng của y sẽ gặp nguy hiểm.

Khánh Đế nhìn chàng trai trẻ chạy ra khỏi Thánh Miếu mà không quay lại, với vẻ mặt lo lắng.

Hắn nhớ lại những gì Phạm Nhàn đã nói, cơn tức giận của hắn không thể kìm nén được nữa.

Thật là một kẻ "góa phụ, góa bụa, cô độc và cô đơn"!

Thật là một người "góa phụ, góa bụa, cô độc và cô đơn"!

Già mà không có vợ là góa bụa; cai trị thiên hạ mà không có ai bên cạnh là góa bụa; ở một mình không có cha mẹ là mồ côi; đúng là cô đơn!

Cô đơn thì sao? !

Nhưng cuối cùng hắn đã thắng, thắng được thiên hạ, thay đổi đất nước mãi mãi, núi sống liền mạch.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro