Chương 40: Gọi Phu Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gào khóc, gào khóc..." Bạn nhỏ Tiểu Tinh Tinh thấy vậy, nét vui mừng lộ rõ trên mặt, cao hứng cười không thấy Tổ quốc! Ha ha, Tinh gia đã thực hiện được!

Những người khác nhìn bóng lưng Đạm Thai Hoàng gấp gáp tìm WC, muốn cười mà không dám cười. Ở cửa đại điện, cung nữ cũng kịp phản ứng, nhanh chân đưa Đạm Thai Hoàng đi WC. Dọc đường đi, sắc mặt Đạm Thai Hoàng hết đỏ lại chuyển sang tím, có cảm giác rất muốn giải quyết ngay tại chỗ! Ở trong lòng căn dặn chính mình, cũng thăm hỏi thật tốt mười tám đời tổ tông nhà Quân Kinh Lan, mới không thực hiện hành vi phản đạo đức là đi ngoài tại chỗ!

Đợi nàng đã đi xa, người trong đại điện vẫn còn hậm hực tìm cách đối lại câu thơ kia.

"Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,

Dao khan nhà xí tại na biên."

Tuy hai vế trên đối không tinh tế lắm nhưng đọc lên vẫn cảm thấy lưu loát, hơn nữa không thể phủ nhận câu 'Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên' đích thực là câu thơ hay! Câu thơ như vậy, nên bình phẩm như thế nào?

Hoàng Phủ Hiên ho khan một tiếng, nói: "Bài thơ này còn chưa làm xong, chúng ta nên chờ Khuynh Hoàng công chúa trở lại để làm tiếp! Các vị đại nhân, mời!"

Mọi người gật đầu, tiếp tục làm thơ. Mà sắc mặt Đạm Thai Kích cực kỳ khó coi, Hoàng nhi đi nhà xí, lần trước nàng động tay động chân vào giấy bản của Hoàng Phủ Hiên, bây giờ khó tránh khỏi Hoàng Phủ Hiên cho bọn hạ nhân làm khó dễ nàng!

Hắn định đứng dậy, đối diện, Quân Kinh Lan đã đứng lên trước: "Đông Lăng Hoàng, bản thái tử xin lỗi, mạn phép vắng mặt một lúc!"

Tiểu Tinh Tinh mất hứng ngửa đầu, chủ nhân, ngài định đi làm cái gì? Ngài định phụ một mảnh thâm tình của tôi dành cho ngài sao?

"Thái tử gia làm giám khảo, sao có thể rời đi?" Có người cau mày.

Quân Kinh Lan cười nói: "Công chúa đi nhà xí, bản thái tử là phu quân của nàng, tự nhiên phải tự mình đi đưa giấy bản để thể hiện sự quan tâm. Giai nhân khó cầu, xin các vị thông cảm!"

Một câu chặt chẽ, khiến mọi người không thể phản bác, nếu không đồng ý chính là không hiểu nhân tình. Nhưng mà Đạm Thai Hoàng đi nhà xí, thái tử một nước như hắn còn muốn đích thân đi đưa giấy bản, cần quan tâm tới mức này sao?

Trái lại Hoàng Phủ Hiên lại đen mặt, vốn dĩ hắn định sai hạ nhân không đưa giấy bản cho nữ nhân kia, để nàng có thể lĩnh hội thật tốt chuyện đi nhà xí mà không có giấy bản, không nghĩ tới, lại bị Quân Kinh Lan phá hỏng. Hít một hơi thật sâu, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thái tử Bắc Minh, xin mời!"

"Tạ Đông Lăng Hoàng đã thông cảm!"

Hắn hơi chắp tay, xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng cao to tao nhã vô song rời đi, khiến cho vô số mỹ nhân lại bắt đầu đố kỵ Đạm Thai Hoàng. Đến nhà xí đưa giấy bản, vì sao người thái tử Bắc Minh thích không phải là mình.

Ô...ô Mặc dù Tiểu Tinh Tinh vô cùng không hài lòng, nhưng cũng đành đuổi sát theo sau.

Đạm Thai Kích nhìn bóng lưng của Quân Kinh Lan, chân mày càng nhíu lại! rõ ràng là do Hoàng nhi ăn chuối tiêu của hắn mới có vấn đề, bây giờ hắn lại đi đưa giấy bản, người này thật khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

Trái lại Sở Trường Ca chỉ ở một bên nhàn nhã phe phẩy cái quạt, nghĩ đến phong cách xử sự của Đạm Thai Hoàng, luôn cảm thấy Quân Kinh Lan sẽ bị ngã hỏng, cho nên tốt nhất hắn vẫn không nên tiến lên giúp vui, miễn cho mình bị vạ lây trở thành cá trong chậu.

..... Một người một sói, cứ như vậy nghênh ngang đi trên đường lớn. Đi được nửa đường, Quân Kinh Lan cúi đầu, nhìn lướt qua vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiểu Tinh Tinh: "Lá gan không nhỏ, rất giỏi!"

Tiểu Tinh Tinh run lên! 'Rất giỏi?' Mỗi lần chủ nhân nói chuyện như vậy, chắc chắc sẽ xảy ra chuyện, cái này.... không thể nào! Chẳng lẽ chuyện mình bỏ thuốc xổ đã bị phát hiện? Không thể nào! Chẳng lẽ chuyện mình bỏ thuốc xổ đã bị phát hiện? Khẩn trương ngẩng đầu, mắt sói long lanh ngập lệ. Chủ nhân, người ta không có làm cái gì hết mà, người ta không có thừa dịp bọn hạ nhân không có mặt, lặng lẽ đổ nửa chai thuốc xổ lên chuối tiêu! Người ta thực sự không có....

Quân Kinh Lan lạnh lùng liếc xéo nó nói: "Còn không nhận sai?"

Hả, nhận sai có thể không bị trừng phạt đúng không? Nghĩ xong, nó vội vàng đứng lên, hai chân sau đạp đất, hai chân trước vòng lại, cái đuôi rũ xuống, đầu sói cúi chào Quân Kinh Lan thật sâu ---- chủ nhân, tôi sai rồi!

Ánh mặt trời chiếu lên bộ lông màu bạc làm ánh lên một tầng sáng mỏng, kết hợp với vẻ áy náy trong đôi mắt dịu dàng lấp lánh hơi nước, đủ làm cho người tâm địa sắt đá cũng phải mềm lòng! Kỳ thật nó cũng chỉ vì chủ nhân nên mới làm như thế, chủ nhân hoàn toàn không hiểu một lòng trung thành của nó gì hết!

"Thiên sơn thánh quả, mùi vị không tệ." Quân Kinh Lan vừa đi về phía trước, vừa nhẹ nhàng mở miệng Nước miếng chảy dài, mắt xanh lóe sáng, Tinh gia muốn ăn....

"Năm nay ngươi khỏi cần ăn!" nói xong, đi nhanh về phía trước. Tinh gia bi phẫn vung vung móng vuốt....! Hung tợn nhìn bóng lưng Quân Kinh Lan - chủ nhân, người thấy sắc quên sủng vật!

"Còn tiếp tục vung, quả ngọc lưu ly ngươi cũng nhịn đi!" Người phía trước không hề quay đầu tiếp tục mở miệng.

Tiểu Tinh Tinh vội vã thu lại móng vuốt, chạy nhanh tới bên chân cọ cọ, biểu tình nũng nịu nịnh nọt. Đáng ghét, người ta nào có múa máy đâu....

Đạm Thai Hoàng ngồi xổm trong nhà xí, cả người mệt lả! Cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng đợi cả nửa ngày mà không thấy bọn thái giám cung nữ đến đưa giấy bản! Ngồi chổm hổm đến độ thiếu máu não, nàng cáu gọi: "Người đâu!"

Lúc đó, bên ngoài không một tiếng trả lời. Đạm Thai Hoàng nhướng mày, đã hiểu đây là Hoàng Phủ Hiên muốn trả thù, gậy ông đập lưng ông, không cho người tới đưa giấy bản cho mình. Nam nhân nhỏ mọn, nàng nguyền rủa hắn đoạn tử tuyệt tôn!

Mà ngay lúc này, nàng nghe thấy một loạt tiếng bước chân, không nhanh không chậm đi đến trước cửa nhà vệ sinh. Chợt, giọng nói lười biếng của yêu nghiệt kia vang lên, trong đó còn mang theo ý cười vui vẻ: "Công chúa, cần giấy bản sao?"

"Nói nhảm!" Nghe thấy giọng nói của hắn nàng liền tức giận. Cái tên chó chết, hạ thuốc xổ, bây giờ còn tới bỏ đá xuống giếng!

Nghe thấy âm thanh nặng mùi thuốc súng của nàng, Quân Kinh Lan cười nhẹ: "Công chúa, trong vòng năm trăm mét, một bóng người cũng không có! Ngoại trừ bản thái tử, không ai có thể cứu được ngươi!"

"Cho nên?" Đạm Thai Hoàng đen mặt hỏi, nàng biết yêu nghiệt này sẽ không tốt bụng như vậy! Nhưng bây giờ không thể tùy tiện đắc tội với hắn, chọc giận hắn, nàng sẽ còn phải ngồi chồm hổm trong này lâu lắm a.

"Cho nên... ừm..." Người ngoài cửa khẽ cười, tiếng cười mềm mại du dương, mị hoặc thích thú, như đang suy tư. một lát sau, hắn mở miệng đề nghị: "Công chúa, nếu ngươi mở miệng gọi gia một tiếng phu quân, gia lập tức sẽ đưa giấy bản cho ngươi, thế nào?"

"Gọi em gái ngươi! Cút ngay!" Bảo nàng gọi người hại bản thân mình bị tiêu chảy một tiếng 'phu quân'? không bằng tới chém nàng một đao cho rồi!

Vừa dứt lời, liền có tiếng cười sung sướng vang lên, thể hiện tâm tình của hắn vô cùng tốt. không thể phủ nhận, tiếng cười kia rất êm tai, nhưng lúc này Đạm Thai Hoàng chỉ hận muốn đạp hắn xuống hầm cầu, để hắn ở trong cái đống đó cười cho đã! Lúc nàng đang nổi cáu, một vật thể không rõ từ bên ngoài bay vào. Đạm Thai Hoàng nhanh tay cầm lấy, nhìn kỹ, chính là giấy bản! Đôi mi thanh tú hơi nhíu, tên khốn này bị gì vậy? Mắng hắn, hắn lại đưa giấy bản cho mình, lẽ nào: "Quân Kinh Lan, có phải đầu óc ngươi có vấn đề, đã gọi ngự y tới xem chưa?"

Thái tử gia nghe vậy, ý cười cứng đờ. Cảm thấy nữ nhân này thật không biết tốt xấu. Mà thôi, không nên cùng nàng tính toán so đo. Giương môi cười yếu ớt, đôi mắt trầm tĩnh, mập mờ nói: "Gia thích tính cách này của ngươi!"

"Cho nên, nếu ta kêu một tiếng phu quân thật...." Đạm Thai Hoàng đờ đẫn hỏi.

"Vậy ngươi cứ an tâm ngồi chồm hổm trong đó đi!"

Phu quân... Quân Kinh Lan hắn không có cái sở thích buồn nôn như thế!

Ngay sau đó, Đạm Thai Hoàng không nói gì nữa. Nguyên nhân, căn bản không cần phải nói, đây không phải là do đầu óc hắn bị bệnh thì là gì? Cũng không biết tại sao hắn lại để thế không chữa trị! Cầm giấy bản, định giải quyết cho xong vấn đề, bỗng nhiên bụng lại quặn đau, nàng tối sầm mặt, sắc mặt trắng bệch cắn răng hỏi:

"Quân Kinh Lan, ngươi rốt cục đã hạ bao nhiêu thuốc xổ cho lão nương?"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro