Chương 11: Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tham dự cuộc họp có các quản lý khách mời của từng nhóm "DailyLife", cũng như đạo diễn chương trình, nhà sản xuất và nhóm phân tích dữ liệu. Chương trình đã đi được nửa chặng đường, cuộc họp hôm nay chủ yếu là để xem lại và sàng lọc một số tập đã qua, đồng thời bố trí các tập còn lại. Tổ dữ liệu làm một bản báo cáo phân tích dữ liệu mạng từ khi chương trình phát sóng tới nay, trình bày đơn giản chính là số liệu tổng thể tốt hơn dự kiến. Sau đó bắt đầu phân tích từng nhóm khách mời từ độ quốc dân đến xu hướng tăng trưởng lưu lượng truy cập. Nói về nhóm Khaotung, các nhà phân tích đặc biệt nhấn mạnh nhóm này là điểm bùng nổ của chương trình, đồng thời cũng là hình ảnh thu nhỏ của chủ đề hiện tại của chương trình.

"Mặc dù lúc đầu đạo diễn chia chương trình thành bốn nhóm: cp, thanh mai trúc mã, anh em và đồng nghiệp, nhưng bây giờ bốn tập đã được phát sóng có vẻ như tất cả đều là CP. Chúng tôi đều đồng ý rằng có một câu trên mạng có thể tổng kết hiện trạng chương trình: mùa này chương trình thực tế có ba cặp CP, nếu không có luân thường đạo lý ngăn cản, nó có thể có bốn cặp." Nhân viên phân tích nhìn lướt qua dưới đài, ngoại trừ quản lý của EM, tất cả những người quản lý khác đều cúi đầu xấu hổ, hơn nữa First chỉ nhìn thấy đỉnh đầu và đôi tai đỏ bừng lên của anh.

Nhà sản xuất đứng lên, cười nói: "Tổ chương trình của chúng ta cùng ý tưởng công ty chính là làm sao để khán giả hiểu được quan hệ giữa chương trình và khách mời, chỉ cần là tích cực, không thành vấn đề. Nhưng mà..."

Nhà sản xuất đi một vòng quanh bàn, dừng lại bên cạnh First, tay khoác lên vai anh bổ sung

" "Hy vọng" các quản lý cùng nghệ sĩ của mình làm rõ sự khác biệt giữa người yêu chân chính và CP. Thảo luận xem có nên nắm bắt lượng truy cập hiện tại để tạo thành CP, tiến hành chuyển hóa giá trị hay không. Hoặc là suy nghĩ thật kỹ phải xử lý quan hệ giữa hai người như thế nào mới không đến mức ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa nghệ sĩ sau này và nghệ sĩ khác thậm chí là việc kinh doanh của CP. Tất nhiên, nếu thật sự vì chương trình này mà ở bên nhau thì công ty sẽ không ngăn cản. Thể hiện tình yêu và truyền tải tình yêu là mục tiêu cuối cùng của chương trình này. Khán giả có thể nhận được tình yêu và hy vọng khách mời cũng có thể cảm nhận được điều đó".

Kết thúc cuộc họp, nhà sản xuất tặng First một món quà, nhìn anh chần chừ muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai anh rồi rời đi.

First đang xách theo một hộp canxi lớn, đạo diễn ở phía sau cười đến mức nửa văn phòng cũng nghe thấy. Hóa ra nhà sản xuất cảm thấy việc First bị gãy xương làm cho chương trình hiệu quả hơn và nghĩ rằng trong tập 4, cho rằng sự tương tác hàng ngày giữa Khaotung và First khi bị thương điều này tạo nên sự đồng điệu cho cả hai người trong chương trình, vì vậy họ rất vui mừng.

"Thật ra thì thấy được hy vọng chương trình sẽ bùng nổ hơn, cũng thấy được tiền! Nhưng nhà sản xuất cảm thấy việc lấy vết thương của cậu để cắn đường kiếm tiền có chút trái đạo đức, cho nên tặng cậu thực phẩm dinh dưỡng để bày tỏ lòng biết ơn và cảm giác tội lỗi. Hahahaha." First bất lực...... Nói lời tạm biệt với đạo diễn thậm chí còn đang cười xấu xa hơn và quay trở lại phòng thu âm.

Studio được chia thành phòng chỉnh âm và phòng thu âm. Phòng điều chỉnh rất tối, sau khi vào phòng, First phát hiện ánh sáng của phòng điều chỉnh là mượn từ ánh đèn vàng ấm áp trên trần phòng thu âm và đèn của các loại đèn báo trên bảng điều khiển trộn lẫn. Gần đây thật sự rất rảnh rỗi, chị gái hậu kỳ và First luôn cùng ngồi trên sofa nhỏ giọng châm chọc phòng thu âm này quá tiết kiệm điện.

Khaotung đang ở trong phòng thu, đeo tai nghe màu đen với mái tóc hơi dài và được cậu chia thành hai phần. Hôm nay mặc một chiếc áo Polo màu nâu đỏ khác với bình thường nhưng phù hợp với nhân vật hơn, cổ áo hơi dựng lên,quần vải lanh không xắn ống quần lên, dưới chân đi một đôi giày thể thao trắng và cùng một kiểu với First. Cậu giơ ngón tay cái lên, nhân viên điều chỉnh âm thanh ấn nút bắt đầu, đèn đỏ trên cửa phòng thu âm sáng lên.

First nhìn cậu qua bức tường kính: cầm lá thư đã viết trên tay nhưng ánh mắt cũng không nhìn lá thư kia, mà hơi nâng lên, giống như đang ngẩn người, lại giống như đang nhớ lại, bởi vì khóe miệng cậu nhếch lên một nụ cười. Mọi người ngồi trong căn phòng chỉnh âm tối om, lắng nghe âm thanh vô cùng nhẹ nhàng từ những chiếc loa hai bên tường, tưởng chừng như đang ngâm mình trong suối nước nóng tự nhiên chảy trong rừng về đêm. Giọng điệu chậm rãi của cậu có vẻ trưởng thành và ổn định và cách phát âm kết thúc kéo dài thì còn hồn nhiên và dễ thương hơn. Có một chút bỡ ngỡ và miễn cưỡng, nhưng nhiều hơn cả là niềm hạnh phúc vì được yêu trong một thời gian ngắn, được bày tỏ những lời chúc phúc chân thành đến người mình yêu thật lòng.

[[Bạn Pipu thân mến của tôi: Khi bạn nhìn thấy bức thư này, có nghĩa là tôi đã ở một nơi nào đó rất xa rồi và có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại. Xin lỗi vì tôi đã không liên lạc với cậu. Có lẽ cậu đang nghĩ rằng tôi từ chối cậu phải không? Nhưng cậu biết không, khi cậu nói rằng cậu thích tôi, tôi cảm thấy thật sự rất tuyệt. Tuy nhiên, tôi xin lỗi vì đã không thể đồng ý hẹn hò và ở bên cạnh cậu ngay bây giờ. Tôi đoán mình đã bị nguyền rủa vì không được trải nghiệm tình yêu như những người khác chăng. Nhưng tôi muốn cảm ơn cậu đã cho tôi nếm mùi vị của tình yêu. Mặc dù đó chỉ là một thời gian ngắn, nhưng nó có nghĩa là cả thế giới đối với tôi, thật đó!! Những gì cậu đã cho tôi là điều đặc biệt nhất mà tôi từng có trong đời. Mặc dù chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nhưng tôi muốn cậu biết rằng tình cảm của tôi dành cho cậu là thật. Nó đã ở đó và sẽ mãi mãi ở đó. Tôi hy vọng khi cậu lớn lên sẽ trở thành một người tốt, có thể tìm thấy một tình yêu đẹp, tôi sẽ cầu nguyện cho cậu. Yêu - Paul.]]

Cuối cùng cậu nói với Pipu. Paul không thể có tình yêu ở tuổi 15 và 55, đã chúc phúc cho Pipu.

"Thật đáng tiếc a." Chị gái hậu kỳ nức nở nói.

Nhân lúc căn phòng tối om, First lén lau nước mắt trên mặt điều chỉnh tốt hơi thở mới trả lời: "Cho nên phải quý trọng cơ hội."

Sau đó chị gái dùng điện thoại chụp lại cảnh Khaotung đang ghi âm lần thứ hai trong bức tường kính, gật đầu nói: "Ừm! Dũng cảm yêu đi! Đừng để lại hối hận !"

"Kỹ thuật chụp ảnh không tồi, lát nữa gửi cho tôi một tấm nhé."

.....

(Buổi đọc kịch bản đầu tiên)

Tối hôm đó sau khi gội đầu xong. First khoanh chân ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn camera đã biến đèn xanh, hỏi Khaotung đang ngồi bên cạnh giúp anh sấy tóc: "Kịch bản có vấn đề gì sao? Thảo luận lâu như vậy?"

Kịch bản mới của Khaotung, First còn xem sớm hơn cậu, nhìn từ góc độ khán giả, không cảm thấy kịch bản có vấn đề gì, đề tài cũng rất hấp dẫn. Nhưng lúc ấy xem chính là ấn bản đầu tiên, không biết sau khi ấn định bản thảo có thay đổi lớn gì dẫn đến cuộc họp tiếp theo cần thảo luận lâu như vậy.

"Không tính là có vấn đề." Khaotung nhẹ nhàng xoa mái tóc ướt sũng của First "Chỉ là mấy diễn viên bọn tao cần hiểu đầy đủ ý tưởng của nhân vật mình diễn, điều này có chút khó khăn. Cho nên bọn tao tốn khá nhiều thời gian thảo luận về việc hợp lý hóa hành vi của nhân vật chính."

Khaotung mặc dù rất cẩn thận, nhưng vẫn có giọt nước chảy xuống cổ, dây lưng bảo hộ bị thấm nước làm da có chút ngứa, First giơ tay lên gãi: "Ví dụ như ý tưởng gì?"

Khaotung dùng khăn tắm lót dưới dây đai bảo vệ, sau khi vặn máy sấy tóc để hơi ấm làm khô phần bị ướt, mới nói: "Nếu như mày trở thành 15 tuổi, chú ý, không phải trở lại 10 năm trước, mà là trực tiếp trở thành 15 tuổi, mày sẽ làm gì?"

"Mọi người cùng nhau trở thành 15 tuổi sao?" First lập tức hỏi kèm theo điều kiện.

"Hả?!!!Nếu có thì sao?" Tóc đã sấy khô một nửa, tay Khaotung mỏi nhừ, cậu ngồi trở lại sofa lấy sữa trên bàn hút vài hơi.

"Nếu có thì tao sẽ thuận theo tự nhiên, dù sao một lần nữa trải qua cuộc sống trường học cũng không tệ." First nắm lấy tay của Khaotung rồi hút sạch phần còn lại "Không phải bổ sung canxi cho tao sao? Sao mày lại uống hết rồi."

"Nói xạo, tao vừa mới uống hai ngụm." Khaotung mở máy sấy tiếp tục sấy "Vậy nếu tao không trở thành 15 tuổi thì sao?"

Vào cuối đêm đó, First đã không ngừng nghĩ về những gì anh có thể làm nếu anh biến thành 15 tuổi một mình. Nếu tuổi thực của các nhân vật trong phim là 55 tuổi, vậy có lẽ biến thành 15 tuổi sẽ có rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều tiếc nuối muốn bù đắp, nhưng bọn họ cách 15 tuổi cũng chỉ qua tám chín năm và dường như họ đang gặp nguy hiểm "Chăm chỉ học tập" không có chuyện gì không thể không làm, cũng không có tiếc nuối gì phải bù đắp...

Nhưng sau đó, khi xem Khaotung và màn diễn xuất của họ trong đoàn phim, First nhận ra rằng anh đã sai vào đêm hôm đó. Thứ mà anh thay thế không phải là bản thân năm 20 tuổi mà là bản thân 55 tuổi của anh. Khi bản thân 55 tuổi, anh sẽ hối tiếc điều gì? Khi đó anh hẳn là cùng Khaotung sống cuộc sống hưu trí trong một căn nhà ba tầng có sân có hàng rào nhỏ, sẽ có hai hoặc ba con mèo, đại khái còn có thể nuôi chó, lúc còn trẻ không có thời gian về hưu có thể vui vẻ cùng chó chơi đùa. Có thể còn mở một quán cà phê, hoặc là quán bar âm nhạc? Trại mèo hình như cũng không tệ. Khaotung rất quan tâm đến những điều này.

"Nhưng lúc đó liệu mình có còn ở bên Khaotung không?"

Nếu không phải năm thứ nhất đại học Gmm có dự án mới mời Khaotung đến thử vai , nếu không phải năm thứ hai trường đại học của First hợp tác với công ty Gmm, bọn họ một người ở Bangkok một người ở Chiang Mai, họ thực sự có thể vượt qua khoảng cách và mặc kệ thời gian trôi, tiếp tục ở bên nhau sao? Không đúng, bọn họ hiện tại cũng không ở bên nhau.

First nghĩ: "ở 55 tuổi kia, anh hẳn là chú Paul, nhìn người mình yêu ở bên cạnh người mà người ấy yêu. Và ngay cả khi có cơ hội trở lại tuổi 15, anh cũng không thể ở bên Khaotung 15 tuổi vì anh sẽ trở lại tuổi 55."
...

"Tuy rằng nói bất cứ lúc nào hãy yêu đi và được yêu cũng không muộn. Nhưng vẫn nên cố gắng trước 25 tuổi đi, đừng lãng phí thời gian nữa, n'First !!" Sau khi chị gái gửi ảnh xong cho First, còn gửi thêm một câu.

First bị chọc vào tim đen, đầu tiên là phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn Khaotung trong tường kính mới phản ứng lại chính mình đã làm cái gì, phút chốc đứng lên, có một chút đột ngột đi ra ngoài, không dám trở về ngồi lại, túm tóc đi vòng quanh phòng điều chỉnh giả vờ như đang quan sát thiết bị. Chị gái ngồi ở trên sofa hướng tới anh huýt sáo một tiếng. First hoảng loạng bỏ chạy.

Khaotung đã xuất ba bản ghi âm và chuyển cho đạo diễn. Đạo diễn rất hài lòng và cho mọi người kết thúc công việc sớm. Sau khi rời khỏi phòng thu âm, bên ngoài trời vẫn còn rất sáng, Khaotung đề nghị đi dạo siêu thị.

"Trong nhà không có gì để ăn, sữa uống hết, gia vị cũng dùng hết, hơn nữa tôi muốn mua một cái nồi nấu." Khaotung cùng tổ PD giải thích "Các người mang theo máy quay hẳn là rất phiền toái nhỉ? Có theo kịp không?"

"Thật tốt quá, chương trình của chúng ta có một nhà tài trợ chính là trung tâm thương mại XX, chúng tôi còn đang suy nghĩ làm thế nào xen kẽ quảng cáo nhà anh ta trong chương trình đây. Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi đi cùng người phụ trách trung tâm thương mại liên hệ một chút." PD vui mừng khôn xiết, tiễn cậu ra tận cửa.

First: "Đó là quảng cáo cho chương trình hay quảng bá cho nghệ sĩ của chúng tôi? Ngay từ đầu trong hợp đồng không có viết trong chương trình còn phải phụ trách quảng cáo."

PD: "...". Đã làm cùng nhau rất lâu nhưng họ suýt nữa quên mất First là một người quản lý chuyên nghiệp.

Khaotung không rõ nội dung hợp đồng, đứng bên cạnh không lên tiếng.

Sau cuộc điện thoại, PD quay lại và nói: "Trung tâm mua sắm nói rằng họ muốn mời Khaotung tham gia một sự kiện vào tháng 10 và họ sẽ liên hệ với cậu trong vài ngày tới."

First gật đầu: "Vậy thì cứ coi như buổi chiều chúng ta chỉ tình cờ ghé thăm trung tâm mua sắm đó đi."

PD khiêm tốn nói lời cảm ơn.

Cả hai đều đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, Khaotung còn đeo một chiếc túi tote màu đen, đoàn quay phim cũng giữ khoảng cách với họ, trông họ như những sinh viên đại học vừa tan học đến trung tâm thương mại. Mặc dù vậy, sau hơn nửa giờ mua sắm trong siêu thị ở trung tâm thương mại, cậu đã bị một số người qua đường nhận ra.

Câu đầu tiên họ nói là: "Này, đó không phải là First à? Người quản lý trong Daily Life...... A! Bên cạnh anh ấy là Khaotung."

Dù có giấu kỹ đến đâu, bàn tay phải có lớp bó bột vẫn rất dễ thấy. Cả hai vui vẻ chào đón những người qua đường đã nhận ra họ và chụp một vài bức ảnh với những người hâm mộ muốn chụp ảnh cùng. First, với tư cách là người quản lý, thậm chí còn được yêu cầu ký tên lên ốp điện thoại cho họ.

"Tôi không phải nghệ sĩ, muốn chữ ký của tôi có ích lợi gì." First dùng tay trái miễn cưỡng ký một chữ "First" méo mó.

"Em có thể xin thêm một trái tim bên cạnh tên của hai anh không?" Cô em gái nhỏ trông có vẻ chỉ là một học sinh trung học cẩn thận hỏi.

"..." First im lặng không nói lên lời. Khaotung nhận lấy bút và ốp điện thoại, vẽ một trái tim rất chuẩn bên ngoài chữ ký của hai người bọn họ, lúc đưa lại còn nói một câu "Cảm ơn các bạn đã thích".

Hai cô gái vừa chạy vừa la hét.

Không thể mua được chiếc nồi họ muốn, cả hai ăn xong bữa tối ở khu thực phẩm chín của siêu thị và chuẩn bị quay về căn hộ.

Ở bãi đậu xe, khaotung cầu xin PD đừng ghi hình tối nay: "Dù sao thì ngày mai và ngày mốt tôi sẽ nghỉ ngơi, mọi người có thể ghi lại rất nhiều tư liệu cuộc sống hàng ngày, vì vậy hãy buông tha cho chúng tôi tối nay đi."

Tư liệu thực tế của nhóm FKT quả thật quay nhiều tư liệu hơn các nhóm khác, diễn viên dù tận tâm đến đâu cũng không muốn ngày nào đi làm cũng phải đối diện với ống kính, tan làm về vẫn ở dưới ống kính. PD nghĩ đi nghĩ lại, giải thích rằng ngày mai sẽ không ghi hình, ngày mốt còn tùy tình hình.

Khaotung đưa một hộp trái cây vừa mua cho nhóm quay phim bên ngoài.

"Chương trình tuyên truyền tối qua các cậu còn chưa phát! Hôm nay nhớ bổ sung!" PD hét lên từ phía sau xe.

Đêm qua, cả hai đều quên đăng một tweet quảng cáo vào tối thứ Bảy và Khaotung được nhắc rằng tập thứ tư đã được phát sóng. Cậu vừa lái xe, vừa ném điện thoại cho First: "Mày giúp tao đăng một tin đi, bực quá sẽ quên."

First chọn lựa, tìm một tấm ảnh chụp Khaotung tại workshop trong phòng luyện tập đầu tháng 9, cùng tổ tiết mục và bài viết mới đăng lên. Văn bản cũng không sao chép. Mặt khác, anh đăng một bức ảnh Montow với các mục của chương trình và cũng không sao chép.

"Lâu lắm rồi không gặp Montow."

Từ khi lên núi quay phim, đưa Montow về căn hộ Khaotung, hơn nửa tháng rồi First cũng không thấy con mèo đó. Lần trước đi gọi Khaotung dậy, nó vẫn trốn.

- Hết phần 2 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro