Chương 11: Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngày mai tao đi đón nó. Em gái tao tối nay sẽ trở về Chiang Mai.” Khaotung bật loa xe, trên đài phát nhạc đang phát một bản nhạc rock.

First không hiểu: “Tại sao không trực tiếp đón nó tối nay?”

“Tối nay có việc.” Khaotung dừng một chút: “Nếu không tối nay đến chỗ tao ngủ đi, dù sao ngày mai cũng không quay phim, đồ ăn để trong tủ lạnh của tao trước.”

Người nói “Tối nay có việc” về đến nhà, đầu tiên là ở phòng bếp dọn dẹp tủ lạnh hơn nửa giờ, đem thức ăn và hoa quả mua tối nay nhét vào. Lại vô cớ ôm lấy Montow đi tắm rửa, tắm xong mèo một thân ướt sũng cũng không vội đi tắm, nhất định phải giúp First gội đầu. Khi cậu vào phòng tắm để tắm đã gần mười giờ.

“Không phải mày nói tối nay có việc sao? Đã mười giờ rồi! Mày còn muốn ra ngoài sao?” First dựa vào cửa nhà tắm, hướng về phía phòng tắm gọi.

Tiếng nước ào ào cộng thêm còn mở nhạc, Khaotung không nghe rõ anh hô cái gì, liền nói: “Ra ngoài rồi nói.”

First nghe cậu nói thật sự còn muốn đi ra ngoài, nghĩ đại khái là hẹn với một người bạn mà anh không quen biết, nếu không sẽ không đến tối mới nói có việc.

“Montow à, con liếm lông nửa giờ rồi không mệt sao? Ồ? Trên người con có mùi khác sao? Đều là lỗi của bố con, hai ngày trước bình lặng như vậy, không biết tối nay đang hưng phấn cái gì.” First nằm trên thảm, nghịch điện thoại và nói chuyện phiếm với Montow đang liếm lông bên cạnh.

Bỗng nhiên anh nhìn thấy có fan bình luận dưới Twitter mới đăng của anh: Thật vậy sao!

Anh nhấp vào bức ảnh để phóng to ra xem, phát hiện hơn tám giờ tối Khaotung đã like một tweet của fan. Đó là một bức ảnh trên Twitter và nội dung là “Ở bên nhau là chuyện bình thường”. Trong ảnh là bóng lưng hai nam sinh ở phòng bếp cùng nhau nấu cơm, giao diện ins của điện thoại trên bàn là ảnh chụp chung của hai người. Đó là fanart của anh và Khaotung.

“Hơn tám giờ tối qua, Khaotung đang dọn dẹp tủ lạnh trong bếp. Cậu ấy có tâm trạng gì khi like Twitter này?” First nghĩ.

Biết rõ gần đây trên mạng rất nhiều người đang bàn tán về bọn họ, vì sao còn muốn làm loại chuyện cho fan không gian tưởng tượng này? Buổi chiều vẽ trái tim cho fan cũng vậy. Tại sao? Không sợ tiếp tục bị hiểu lầm sao? Sao lúc nào cũng làm chuyện này?

“Ở bên nhau là rất bình thường.”

Anh nhớ lại một ngày bình thường sau giờ học, trong sân trường Khaotung đã từng nói như vậy. Anh quên mất đó là lớp mấy, nhưng anh nhớ lúc đó anh và Neo ngồi trên ghế đá cạnh sân chơi, thậm chí còn nhớ rõ lúc đó Neo mang một đôi giày đỏ vàng đan xen; Nhớ rõ nữ sinh bị Khaotung ngăn cản đưa thư tình đeo đồng hồ đeo tay màu xanh hồng, nhớ những vệt nước mắt trên khuôn mặt của cô gái sau khi Khaotung từ chối. Nhớ rõ Neo đột nhiên trừng to hai mắt khi cô gái dùng âm lượng mà mọi người xung quanh đều nghe được hỏi KhaoTung có muốn ở bên cạnh cô ấy hay không. Nhớ rõ Khaotung trả lời một câu “Ở bên nhau là rất bình thường đi” sau đó hướng mình đi tới mảnh đỏ phía chân trời kia. Chắc do mây đỏ đẹp quá nên anh ngẩn người, quên hỏi Khaotung “ở bên nhau là rất bình thường” nghĩa là gì?

“Cậu ta hiện tại lại có ý gì? Tại sao có vẻ như anh là người duy nhất lo lắng về mối quan hệ của họ vậy? “

First nhìn vào mục “KhaotungFirst” mục này đang thịnh hành trở lại và xoa xoa lưng Montow bằng bàn tay đang bị bó bột “Tại sao bố con lại luôn như thế này!”

Montow nhìn bộ lông mình vất vả lắm mới liếm được lại bị con người ngốc nghếch này làm loạn, phẫn nộ gầm lên đánh một cái lên thạch cao.

“Montow!!!” Khaotung vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy mèo của mình đang động võ vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Montow toàn thân xù lông chạy lên lầu. First cũng đứng dậy theo sau, Khaotung mới nhìn thấy trên mặt anh đang chảy nước mắt.

Cậu đem khăn trong tay ném trở lại phòng tắm, vài bước chạy tới phía trước nhìn tay phải First nói : “Nó đánh mày đau không?”

First không nói chuyện, bĩu môi và mũi giật giật muốn đẩy Khaotung ra. Tuy rằng First tuyến nước mắt phát triển, xem phim hoạt hình cũng có thể khóc, nhưng khóc thành như vậy mười năm qua Khaotung hình như đã thấy qua ba lần. Một lần là buổi biểu diễn kịch trên sân khấu, một lần là anh đã đến tiễn cậu ở sân bay về ChiangMai và một lần nữa chính là lúc Khaotung mời đến Đại học của anh. Tất cả là vì bản thân cậu. Vậy lần này hẳn cũng là nguyên nhân do cậu.

Khaotung ôm First, người đang khóc với đầu cuộn tròn, không muốn bị nhìn thấy đang khóc và đang cố gắng hết sức để kìm nén tiếng khóc, ôm vào vòng tay của cậu với bàn tay phải đặt trước ngực, cậu không thể ôm chặt anh. Khaotung hơi xoay người để tránh anh bị thương và dùng tay chạm vào tấm lưng đang run rẩy của First, từng chút từng chút một giúp anh thư giãn. Cũng từng câu từng câu nói xin lỗi.

“Xin lỗi vì đã khiến mày khó chịu như vậy.”

“Mày có làm sai cái gì đâu mà cần xin lỗi?” First dùng giọng mũi dày đặc, tay trái nắm lấy góc áo Khaotung: “Mày đang xin lỗi thay cho Montow sao? Montow làm không sai!!”

“Tao sai tao sai.”

“Sai chỗ nào?”

Tại sao một người khóc gần như không thở được vẫn có thể hỏi một câu hỏi trí mạng như vậy? Khaotung thực sự không biết cậu đã sai ở đâu. Trong mấy phút vừa qua, trong đầu cậu nhanh chóng lướt qua những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, nhưng cậu vẫn không thể hiểu được mình đã phạm phải sai lầm gì.

“Buổi chiều, ghi hình, ghi hình quá lâu?” Khaotung cố gắng nói điều gì đó bởi vì sau khi ghi hình buổi chiều, cậu phát hiện First không có ở đó. Rất hiển nhiên là sai rồi.

Cũng may First không phải người khó xử, anh được ôm dần dần bình tĩnh, lui về phía sofa ngồi xuống, lấy điện thoại ra mở bình luận đưa cho Khaotung xem, hỏi: “Ý mày là gì?”

Lúc trước vì hoàng hôn quá đẹp mà quên hỏi, nhưng lần này Khaotung bối rối bối rối sau khi tắm rất dễ thương nên anh cũng muốn hỏi rõ ràng!!! Tay phải trong thạch cao của anh nắm thành nắm đấm để tự cổ vũ bản thân một cách bí mật.

“Có nghĩa là ở bên nhau rất bình thường thôi.” Khaotung nhìn điện thoại một lúc rồi trả lời.

Khí phách từ trận đòn vừa rồi đã không còn, bây giờ First chỉ muốn dùng bàn tay bó bột đập cho tên kia một phát bất tỉnh.

“Thằng quần!” Anh đá vào bắp chân Khaotung đang khom người trước mặt anh nói: “Ai với ai ở bên nhau?”

“Tao với mày đó! Không phải fan hâm mộ này đã đăng như vậy sao? Không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao?” Khaotung ôm chân trái đau đến nhe răng trợn mắt, sau đó chân phải cũng bị đá.

“Liên quan gì đến tao ! Chúng ta chỉ là ở cạnh nhau thôi!”

Khatung đau đớn ngã xuống ghế sofa, tránh bàn tay phải của First. Trong khoảnh khắc đầu đập vào ghế sofa, Khaotung cuối cùng cũng nhận ra cậu sai ở đâu. Chết tiệt, suýt chút nữa!

“Fir” Cậu nhanh chóng đứng lên, giữ chặt người muốn đi nói

“Tao yêu mày!”

First ngồi xuống ghế sofa. Ước chừng qua mười mấy giây mới quay đầu, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống mặt Khaotung. Có chút nóng và đau. Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt và hoang mang của First, Khaotung thực sự cảm thấy cậu đáng chết.

First hất mạnh tay Khaotung ra, trong lời nói tràn ngập phẫn nộ lại mang theo chút tính trẻ con: “Tao chỉ là một người bình thường, Khaotung. Tao cũng sẽ hy vọng được sống vĩnh viễn, cũng sẽ sợ chết đi! Anh trai nói không cần định nghĩa tình yêu, yêu chính là yêu, yêu nam yêu nữ yêu bạn bè, đều là yêu. Tao liền khuyên bảo chính mình rằng tao cũng yêu mày, mày đã nói tao là bạn thân nhất của mày. Nhưng nếu chỉ là bạn bè, nếu một ngày nào đó mày lại muốn đi, vậy tao vẫn giống như khi đó không có tư cách giữ mày lại!”

First nói đến phần sau về cơ bản đã nói rất to, anh đang trút giận vì bị bỏ rơi suốt những năm qua, trút bỏ sự khó chịu trong mối quan hệ bạn bè những năm qua và thổ lộ tình yêu mà anh đã giấu giếm trong những năm qua.

“Mày có biết gần đây tao có tâm trạng khi xem mày diễn vai trở lại tuổi 15 không? Tao nghĩ tao chính là Paul! Tao quá hèn nhát và ngốc nghếch! Tao xứng đáng sống đến 55 tuổi mà chỉ có thể nhìn người mình yêu ở bên người mà cậu ấy yêu! Chị gái hậu kỳ hôm nay nói với tao mặc dù dũng cảm theo đuổi tình yêu bất kể lúc nào cũng không muộn, nhưng tốt nhất vẫn là đừng lãng phí thời gian. Tao nghĩ tao đã lãng phí rất nhiều thời gian, nên lấy hết dũng khí hành động. Kết quả là mày....” First lại bắt đầu nức nở, dùng sức khống chế hô hấp, vẫn kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Kết quả mày nói chúng ta vẫn luôn ở bên nhau!”

Khaotung liên tục sờ đầu và gáy anh, lặng lẽ lắng nghe anh trút bầu tâm sự, rồi kéo anh đến sofa ngồi xuống. Cố nén đau đớn, cậu khập khiễng vào phòng tắm lấy khăn tắm, ngồi xổm trên mặt đất, từng chút một lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng hàn gắn vết sẹo trong lòng anh từng chút từng chút một.

“Tao xin lỗi. Tao sai rồi. Tao không nên sống trong thế giới của riêng mình, không nên cố chấp với quan điểm yêu đương ngu ngốc của mình, không nên tự cao tự đại cho rằng chúng ta đã bên nhau lâu rồi, không nên bây giờ mới nói yêu mày, khiến mày bất an đau khổ như vậy.” Lau mặt xong, Khaotung đứng lên, tay phải giữ cằm của First, tay trái nhẹ nhàng sờ qua đôi mắt sưng đỏ, mũi của anh, và bởi vì nhịn khóc môi dưới đã chảy máu. Cậu cúi người xuống, dùng môi nhẹ nhàng hôn lần nữa. Cuối cùng dừng lại ở bên miệng First, dùng đầu lưỡi liếm đi giọt máu ở môi dưới, mở miệng dỗ dành: “Fir, mày muốn biết khái niệm tình yêu ngu ngốc của tao là gì không?”

Trong lúc nói chuyện, môi chạm vào môi First, anh ngửa ra sau một chút, thanh âm khàn khàn hỏi: “Cái gì?”

Khaotung đuổi theo, trân trọng hôn lên chóp mũi của First, rồi lại dùng răng nanh cắn nhẹ một cái. Trong nháy mắt đó, giống như Montow tới gần chóp mũi anh khẽ ngửi, lại  giống như có một con bướm đậu ở trên đó.

Chàng bướm bắt đầu nói về quan niệm tình yêu của mình: “Tao luôn cảm thấy bạn tốt và bạn trai không có gì khác biệt. Bạn tốt là người hợp nhau nhất. Có thể ở bên nhau mỗi ngày, gọi điện trò chuyện mỗi ngày. Ngày cùng ăn, cùng làm, cùng ngủ, cùng nhau làm mọi việc, có thể thấu hiểu, bao dung lẫn nhau. Bạn tốt của tao chính là mày.”

Vòi của con bướm bắt đầu thò vào trong tay áo ngắn rộng thùng thình của anh, ngoài miệng còn nói: “Đối với tao, khác biệt duy nhất giữa bạn trai và bạn tốt chính là có kích động tình dục hay không. Tao đối với mày vẫn luôn có. Chỉ là tao vẫn luôn nhẫn nhịn...”

Vòi của bươm bướm bắt đầu vươn tới bên quần First, ngoài miệng vẫn còn mê hoặc: “Cho nên bạn trai, tao có thể chịu đựng được sao?”

First cúi đầu cắn yết hầu của Khaotung. Hoàn toàn bóp chặt con bướm này của anh.

Khoảnh khắc Khaotung bị cắn, tay trái vẫn luôn vuốt ve sau gáy First nắm chặt tóc sau gáy First, rên rỉ một tiếng. First từ cắn đổi thành liếm, tay trái có thể cử động ôm lấy lưng Khaotung, hai người đều đứng lên. Tay trái của First một đường từ lưng sờ lên cổ Khaotung, tiếp theo giữ chặt gáy của cậu, mấp máy môi liếm yết hầu của cậu, chộp lấy miệng Khaotung đang quyến rũ anh nhất.

- Hết phần 3 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro